Vũ Lâu cảm thấy rất khó xử, khẽ
túm túm sau lưng Phương Lâm, ý muốn hắn rời đi. Phương Lâm hiểu ý, đứng dậy
nói: "Nếu đại nhân không còn gì sai bảo, tiểu y xin cáo từ."
"Ngoại công, y thuật của
Phương Lâm cao như vậy, lại lưu lạc trong dân gian, chẳng phải là tổn thất của
hoàng gia hay sao, không thì đề cử hắn tiến cung, cống hiến cho hoàng thất
đi."
"Tiểu y chỉ là tài sơ học
thiển (tài thấp, học
ít) thôi." Hắn quả quyết từ chối.
"Vậy ở lại phủ Tề quốc
công đi." Lam Tranh nói với Vương Bá: "Ngoại công, người thấy có được
không?"
"Lão phu rất ngưỡng mộ
ngươi, nếu ngươi ở lại trong phủ, thù lao thế nào, tùy ngươi yêu cầu."
Phương Lâm hạ thấp người nói:
"Ta hành nghề y cứu người, cũng không vì ham tài vật."
Hắn có chí hướng như vậy, khiến
Vương Bá càng muốn giữ lại: "Vậy ngươi tạm thời ở lại phủ mấy ngày đi, chờ
khi bệnh của lão phu khá hơn, ngươi lại đi."
"Việc này……"
"Không cần nói nhiều
nữa!" Không thể từ chối thêm.
Lam Tranh nhìn Vũ Lâu. Phương
Lâm không ở bên cạnh nàng, ta xem nàng sẽ làm thế nào!
**********
Phương Lâm phải tạm thời ở lại
phủ Tề Quốc công, không có cách thoát thân. Vũ Lâu đành trở về y quán một mình,
vì cuộc hội ngộ hôm nay, mà chuyện tốt của nàng đều bị phá hủy hết, vết sẹo
trên ngực lại tê tê đau đau, nàng cúi đầu nhìn miệng vết thương, càng nhìn càng
hận, trong đầu lại nổi ý muốn phá hủy nó ra. Nàng cầm cây kéo tỉa hoa, nhưng
chậm chạp không hạ thủ được, ném kéo đi, kéo lại vạt áo, nằm gục xuống bàn,
muốn khóc lại không khóc được, nghẹn trong lòng, cực kỳ khó chịu.
Phương Lâm không ở đây, nên
cũng nghỉ xem bệnh, chỉ có việc bốc thuốc bán ở tiền đường là vẫn có thể duy
trì thôi. Vũ Lâu vẫn ngày ngày đọc sách thuốc, thỉnh thoảng cũng đi ra tiền
đường xem dược liệu để nhớ cho kỹ.
Chạng vạng hôm nay, sau khi
kiểm kê hết sổ sách thu vào, Vũ Lâu đóng cửa hiệu thuốc, quay về phòng sau dùng
cơm chiều. Lúc sau, nhàn rỗi, nên nàng cầm bút, viết cho nhà một phong thư,
định ngày mai sẽ cho người đưa đi Liêu Đông.
Đang định đi ngủ, bỗng có tiếng
đập cửa dồn dập. Nàng thoáng nghe thấy tiếng phu canh đang hỏi là ai. Âm thanh
ồn ào lại tiếp tục vang lên.
Vũ Lâu mặc quần áo, đi ra khỏi
phòng ngủ. Vừa vào trong viện đã thấy mấy nam tử cầm đuốc đứng đó.
Người đi đầu nàng có biết, là
tiểu nhị Cẩm Quý của hiệu thuốc.
"Cẩm Quý, ngươi làm gì
vậy?"
"Ngươi còn hỏi ta
nữa?!" Cẩm Quý quát: "Ngươi hại chết hài tử của ta!"
Vũ Lâu nhíu mày: "Hả? Ta
hại chết hài tử của ngươi? Ta còn không biết ngươi có vợ mà." Chuyện gì
thế này?!
"Đừng nói nhiều! Theo ta
đi gặp quan!" Cẩm Quý phẫn hận tiến lên, định tóm lấy Vũ Lâu.
Vũ Lâu dễ dàng tránh được sự
tập kích của hắn, nói: "Ngươi nói cho rõ ràng trước đi, nếu không, hôm nay
các ngươi đừng hòng bắt ta đi gặp quan được, coi chừng ta đánh các ngươi đến
răng rơi đầy đất đấy."
Một nam tử đi sau Cẩm Quý nói:
"Muội muội của ta dùng thuốc được mua ở hiệu thuốc của các ngươi, kết quả
là mất luôn đứa nhỏ."
Vũ Lâu thấy kỳ quái:
"Chuyện này xảy ra lúc nào? Phương đại phu đã ở phủ Tề Quốc công hơn mười
ngày rồi, đâu có kê phương thuốc nào đâu? Nếu như là đơn thuốc ở nhà cầm tới,
thì đó là do lỗi của muội muội nhà ngươi, liên quan gì đến ta?"
"Tỷ phu, đừng phí lời với
nàng ta! Tóm nàng ta lên gặp quan!"
Vũ Lâu một cước đá bay Cẩm Quý
đang giương nanh múa vuốt muốn bắt nàng xuống đất, tức giận nói: "Hơn nửa
đêm, dám xông vào nhà dân làm loạn. Ta nên bắt các ngươi lên gặp quan mới
phải."
Cẩm Quý ôm bụng hô: "Là vì
ngươi muốn phân biệt dược liệu, nên để nhầm vị trí với nhau, khiến ta bốc sai
thuốc. Vợ ta từ thuốc an thai lại biến thành sảy thai mất rồi."
Vũ Lâu hoảng sợ: "Ngươi có
chứng cứ gì?" Nàng nhớ rõ là mình luôn đặt đúng vị trí.
"Là vì mấy ngày nay ngươi
luôn nghịch dược liệu, vừa rồi ta mới nghĩ đến, chắc là do ngươi làm lẫn lộn
dược liệu với nhau, nên mới hại vợ ta. Ta làm ở dược đường một năm rồi, nếu
không phải ngươi làm lẫn lộn thuốc, thì làm sao ta có thể nhầm được! Gần đây
chỉ có mỗi ngươi ngày nào cũng nghịch dược liệu, không phải ngươi thì là ai?! Ở
đây chỉ có ngươi là người ngoài thôi!"
"Ngậm máu phun
người!"
"Báo quan! Báo quan! Quan
phủ sẽ có cách giải quyết!"
"Chưa nói đến chuyện dược
liệu có thật sự bị đảo lộn hay không, vấn đề là dù có bị đảo lộn, thì làm sao
ngươi dám xác định là do ta làm?"
"Ta không xác định, nhưng
rõ ràng là ngươi là kẻ tình nghi! Đi gặp quan!"
Năm nay đúng là năm hạn của
nàng mà, không phải bị hãm hại, thì là bị vu cáo. Từ Vương phủ, đến Hoàng cung
rồi ra y quán, tại sao vẫn không trốn nổi thế này.
Mấy người kia thấy nàng trố mắt
nhìn, vừa muốn túm lấy lại bị nàng phản kháng. Vì thế bọn họ liền la hét ầm ĩ,
còn muốn tố cáo Vũ Lâu đánh người nữa.
"Chờ trời sáng sẽ đi gặp
quan!" Cây ngay không sợ chết đứng!
Ầm ĩ suốt một đêm, trời vừa
sáng, Cẩm Quý liền đi trước mở đường, đưa Vũ Lâu đi nha môn, đánh trống kêu
oan.
Một lúc lâu sau, Vũ Lâu mới
nhìn thấy Kinh Triệu Doãn thăng đường. Tên người này, năm nào cũng xuất hiện
trên thiệp chúc mừng năm mới ở Tần gia.
Kinh Triệu Doãn lười biếng, híp
mắt hỏi: "Kẻ nào đang quỳ trên công đường? Có gì oan khuất?"
Không đợi Vũ Lâu mở miệng, Cẩm
Quý giành nói trước: "Đại nhân, xin người làm chủ cho tiểu nhân! Cô ta hại
chết con của tiểu nhân." Hắn thêm mắm dặm muối, nói lại nguyên do một lần
nữa.
Kinh Triệu Doãn vỗ bàn giận dữ:
"Phụ nhân kia, họ tên là gì, mau xưng ra."
"Tần Vũ Lâu." Giọng
nàng tràn ngập oán khí, tức giận nói.
Kinh Triệu Doãn vừa nghe nàng
báo tên, vô cùng sợ hãi, hắn nhớ đến mấy ngày trước có người nói với hắn, nếu
gặp án kiện nào liên quan đến Tần Vũ Lâu, thì phải dụng tâm mà thẩm tra, xử lý.
Mà người kia, thì dù thế nào hắn cũng không thể trêu vào được. Người nọ chỉ nói
là dụng tâm thẩm tra, rốt cuộc là nên thẩm tra thế nào?! Hắn không biết chính
xác chủ ý của người nọ, tùy tiện nói: "Nguyên cáo, có đơn kiện
không?"
"Vì vội vàng, nên chưa kịp
viết ạ!"
"Vậy viết xong rồi thẩm
tra tiếp." Kinh Triệu Doãn nói: "Người đâu, trước hết cứ giam điêu nữ
này lại, thẩm tra sau."
Vũ Lâu có cả một bụng lý lẽ để
biện giải cho mình, không ngờ lại gặp kết quả thế này. Ngay cả mở miệng cũng
không cho nàng có cơ hội đó, trực tiếp giam lại chờ thẩm tra sau, thẩm tra sau
cái gì? Muốn giam nàng đến bao giờ?!
"Hôn quan!" Nàng vô
cùng tức giận, biết rõ càng chửi càng lớn chuyện, nhưng vẫn không nhịn được.
"To gan! Dám nói xấu bản
quan! Không mau bắt ả lại!"
****************
Ngày đó ở phủ Tề Quốc công,
thấy Huệ vương chỉ nói vài câu đã chia cách được mình và Vũ Lâu, lần đầu tiên
Phương Lâm sinh nghi với bộ mặt thật của Huệ vương. Một tên ngốc tử không thể
nào có khả năng dùng ngôn ngữ mà khống chế người khác để đạt được mục đích của
mình như vậy.
Nhưng vậy thì là thế nào? Nếu
ngay cả Phương Lâm hắn cũng phát hiện, thì chắc chắn Vũ Lâu từng ở chung với
Huệ vương cũng sẽ biết rõ ràng.
Có lẽ quan hệ của bọn họ, phức
tạp hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, không phải việc mà Phương Lâm hắn có thể can
thiệp được.
Nhưng sáng sớm nay, khi hắn
nghe thấy lão bộc từ y quán tới kể chuyện phát sinh tối hôm qua, trong đầu bất
chợt xuất hiện một ý niệm.
Đây là do Huệ vương cố tình vu
oan hãm hại.
Vũ Lâu vì hắn mà chịu bao đau
khổ như vậy còn chưa đủ hay sao? Vì sao hắn còn không chịu buông tha, còn muốn
tra tấn nàng như vậy?! Rốt cuộc là Vũ Lâu đã làm gì sai để Huệ vương hận nàng
như thế?!
Phương Lâm khẩn cầu Vũ Dương
hầu dẫn hắn vào cung gặp Huệ Vương. Vũ Dương Hầu rất có cảm tình với người có
tên đọc gần giống tên mình này, lập tức đồng ý. Có Vũ Dương Hầu giúp đỡ, việc
vào cung gặp Huệ vương đơn giản hơn rất nhiều. (Sao ta nghi bạn Vương Lân cũng đoạn tụ quá =)))
Vừa thấy Huệ Vương, Phương Lâm
đi thẳng vào vấn đề: "Điện hạ, vì sao người không thể buông tha cho Vũ
Lâu? Còn muốn hại nàng như vậy?!"
Lam Tranh đang ngồi ngắm mấy
bức tranh thêu bỗng ngẩn ra, không hiểu gì cả: "Ngươi đang nói gì
vậy?"
"Dù thế nào, thì Vũ Lâu
cũng có thể sẽ không có khả năng sinh con nữa, chẳng lẽ điều đó còn chưa đủ trở
thành nỗi đau cả đời của nàng hay sao?" Phương Lâm cười lạnh: "Có lẽ,
đây đúng là lý do khiến ngài muốn hại nàng phải không?"
Đầu Lam Tranh ong lên một
tiếng, giống như bị người ta đánh một cái thật đau.
"Ngươi nói gì? Vũ Lâu sẽ
không thể sinh con nữa?"