Cốc, cốc!
"Tần Vũ Lâu!" Phương
Lâm gõ cửa phòng Vũ Lâu: "Ra đi, Huệ vương đi rồi!"
Không có phản ứng.
Phương Lâm lại gõ: "Vũ
Dương hầu nói, bọn họ sẽ không quay lại nữa. Cô mau mở cửa ra đi!"
Im lặng. Hắn nghĩ nghĩ, đột
nhiên mạnh mẽ đập cửa, hét to: "Vũ Lâu, cô đừng có tự sát đấy……" vừa
dứt lời, cánh cửa đã bị mở từ bên trong, khiến Phương Lâm đang ra sức đập cửa
suýt thì ngã dúi vào lòng nàng. May mà hắn kịp phản ứng, cố giữ cho mình không
gặp phải cơn ác mộng ngã thẳng vào lòng nữ nhân.
"Ai tự sát chứ!"
Hắn nhìn khóe mắt nàng vẫn còn
vương dấu nước mắt, than thở: "E là cũng không còn xa đâu." Rõ ràng
chính nàng cũng khó mà vượt qua, sao còn làm tổn thương Huệ vương như thế chứ,
lòng dạ nữ nhân đúng là như kim dưới đáy biển, phiền phức thật. Qua khe hở bên
cạnh người nàng, Phương Lâm thoáng nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng, nhíu
mày nói: "Cô ở trong phòng đập phá đồ đạc cho khuây khỏa đấy à?"
"Không." Mặt Vũ Lâu
không chút thay đổi, nói: "Ta thu dọn đồ đạc, ngày mai sẽ lên đường đi
Liêu Đông, gặp cha mẹ ta. Rời khỏi kinh thành, vĩnh viễn không quay lại
nữa."
Thế này đúng là ngoài dự kiến
của Phương Lâm: "Cô không bị sung quân, đi ra đó mà ăn gió nằm sương
à?!"
Vũ Lâu quay người về phòng,
tiếp tục đóng gói quần áo của mình: "Chị dâu ta mang thai, mẹ ta lại bị
ốm, hai người đó đều cần có người chăm sóc." Mấy hôm trước nhận được phong
thư này, Vũ Lâu đã thấy lòng bất an rồi.
"Cô gửi bạc cho bọn họ, để
bọn họ thuê người hầu hạ, đâu cần phải tự mình đi ra đó."
Vũ Lâu cười khổ: "Bây giờ
nhà ta vẫn đang là tội thần, làm gì có tư cách mà thuê người hầu. Ta cũng không
có đồ gì nhiều, thu dọn xong ta sẽ lên đường. Cảm ơn ngươi đã chăm sóc cho ta
mấy ngày vừa rồi. Nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ báo đáp."
Phương Lâm thấy nàng kiên quyết
như vậy, biết là không giữ nàng lại được, nhưng vẫn cố hỏi thử: "Cô đi như
vậy, rồi bên kinh thành này thì làm sao?"
Vũ Lâu buông túi vải xuống, cúi
đầu lẩm bẩm: "Bên kinh thành này còn gì đâu? Ta đã không còn vướng bận gì
nữa. Sau lần này, Lam Tranh cũng sẽ không dây dưa với ta nữa đâu! Hắn đi đường
dương quan của hắn, hưởnng phúc trọn đời, ta đi cầu độc mộc của ta, đến thâm
sơn cùng cốc, sống thanh thản cho đến hết đời."
"Nhưng ta nghĩ, nếu cô
thật sự muốn giúp người nhà, thì nên ở lại kinh thành, dựa vào Huệ vương, chứ
không phải đuổi hắn đi như thế……"
Vũ Lâu nhét quần áo vào trong
túi, dùng sức nén chặt đồ xuống: "Sao không buộc được thế này?"
"Này!" Phương Lâm
nói: "Đừng trốn tránh. Trả lời câu hỏi của ta đi. Vì sao cô phải đối xử
với Huệ vương như vậy, chính cô cho hắn hy vọng để hắn đi tìm băng tơ, hắn đến
đây, cô lại thay đổi, nói rằng từ đầu đã không tính theo hắn quay về, đúng là
quá ác, quá ác."
"Chỉ có như vậy hắn mới có
thể hoàn toàn chặt đứt nhớ nhung tưởng niệm với ta, sẽ không tới tìm ta
nữa." Giọng nàng ai oán.
Nàng cúi thấp đầu, Phương Lâm
không thấy rõ vẻ mặt của nàng, nhưng nghe giọng nàng như vậy, có lẽ nàng cũng
vô cùng đau khổ: "Cô nói không sai, cô tra tấn hắn như vậy, hắn tuyệt đối
sẽ không quay lại tìm cô nữa."
"Vậy là tốt rồi, vậy là
tốt rồi." Nàng lẩm bẩm, ánh mắt cay xè rất khó chịu, không kìm được mà đưa
tay lên khẽ xoa xoa, nhưng vừa xoa một chút, nước mắt đã rơi xuống.
"Ta thật không hiểu nổi cô
nữa. Rõ ràng bản thân cô cũng đau khổ như vậy, sao còn cố tình làm thế."
"Đau dài không bằng đau
ngắn……" Vũ Lâu ném hành trang, ngồi lên giường khóc thút thít nói:
"Chấm dứt như vậy, đối với ai cũng đều tốt cả……"
"Mấy hôm trước lúc cô vừa
đến đây, đã khóc nhiều như thế rồi, mãi mới dừng khóc được, sống yên ổn có vài
ngày lại khóc loạn lên thế này, may mà ta đoạn tụ, nếu không, người ta lại cứ
tưởng ta làm gì cô rồi." Phương Lâm trách móc nàng một hồi, đứng dậy thấm
ướt khăn đưa cho nàng: "Nếu muốn khóc thì cứ khóc cho đã đi."
Vũ Lâu rưng rưng nhìn hắn, mở
khăn ra, vùi mặt vào giữa, gào lên: "Ai sẽ cần một nữ nhân không thể sinh
con chứ? Dù bây giờ ta có quay về cùng hắn, sớm muộn gì cũng bị đuổi khỏi cung,
ném ra ngoài đường. Không bằng nhân dịp này, ta gây đại họa, chặt đứt mọi hy
vọng của chàng là được rồi!"
Phương Lâm kinh ngạc: "Từ
đâu mà cô biết những chuyện này?" Chẳng lẽ nàng đã biết tình trạng cơ thể
của mình sao?
Hai mắt Vũ Lâu đẫm lệ, mơ mơ hồ
hồ nức nở: "Ngươi cho rằng ta đọc sách thuốc để chơi thôi hả! Trước kia,
vị tiểu thiếp bị hãm hại mà ngươi đã xem bệnh đó, có phải không thể sinh con
nữa không?"
"À……" Phương Lâm
quanh co không được, đành thành thật trả lời: "Quả thật là…… Có thể cũng
không hoàn toàn giống nhau mà……"
Tuy Vũ Lâu đã chuẩn bị tinh
thần, nhưng nghe Phương Lâm nói thế, trong lòng lại đau như dao cắt: "Quả
nhiên…… Coi như ta cũng không làm sai…… Không khiến hắn bị vướng bận, cũng
không hại ta."
"Huệ vương đã biết chuyện
cô không thể sinh con rồi." Có lẽ hắn nên nói hết ra: "Là ta nói cho
Huệ vương biết, ngay hôm cô bị tống vào ngục…… Ta đã tiến cung nói cho
hắn."
"Vậy mà hắn còn cứu ta?"
Vũ Lâu cảm thấy khó tin.
Phương Lâm bỗng cảm thấy ấm ức
thay Lam Tranh: "Ừ. Vương gia rõ ràng biết chuyện đó, nhưng vẫn không thể
chia xa, không rời bỏ cô được……"
Nàng nhớ hắn đã từng nói với
nàng: 'Vũ Lâu, sinh cho ta một đứa con đi…..'
Hóa ra hắn đã biết, vì sao còn
nói với nàng như vậy. Tim nàng đau như dao cứa, ngốc nghếch nhìn Phương Lâm,
đưa tay gạt nước mắt nói: "Vậy mà hắn còn đón ta……"
"Có lẽ hắn thật lòng thích
cô. Hơn nữa, có lẽ Huệ vương cũng không để ý đến chuyện có thai hay không này."
Chỉ có Vũ Lâu hiểu rõ, Lam
Tranh muốn làm Thái tử, thì việc có con nối dòng quan trọng đối với hắn như thế
nào.
Lam Tranh không thể xa rời được
nàng, là thật lòng yêu nàng.
Nàng lau nước mắt, hít sâu một
hơi, cố gắng nở nụ cười: "Vậy thì ta càng không thể hại hắn, chấm dứt vẫn
tốt hơn."
Qua mấy ngày sống chung với hắn
ở y quán, nàng biết rõ, chỉ cần nàng còn ở đó, Lam Tranh sẽ không tìm nữ nhân
khác, nếu hắn không có con nối dõi, bên phía Hoàng hậu sẽ tạo áp lực cho hắn,
sau đó cứng rắn đưa nữ nhân đến bên cạnh hắn, còn nàng thì sao, sẽ bị xa lánh,
ruồng bỏ, nàng không thể chịu được nếu bị người ta chỉ trỏ, bàn tán. Nàng không
có gia thế như Trần A Kiều (*), một khi không có con, làm sao nàng có thể tồn
tại trong cung đây.
(*) Trần A Kiều ở đây là Trần Hoàng hậu trong
tích Hán Vũ Đế mình đã từng chú thích ở mấy chương trước, về bài thơ Trường Môn
Phú đó :D
Nghĩ đến đó, nàng xách hàng
trang lên, muốn rời đi ngay. Phương Lâm vội vàng ngăn nàng lại: "Cô đến
gặp Huệ vương giải thích một chút đi, quay về với nhau sẽ tốt hơn. Nếu cô sợ
mất thể diện, thì ta đi nói giúp cô. Ôi…… sao ta lại cứ xen vào chuyện rắc rối
của cô cơ chứ."
Vũ Lâu nói: "Ngươi không
hiểu đâu."
Nàng hiểu tính cách của Lam
Tranh, có thù tất báo, cho dù hắn yêu nàng, nhưng hắn sẽ không nương tay với kẻ
thù của mình. Nếu cứ phải đứng giữa hắn và cha, nàng sẽ rất đau khổ, chi bằng
như vậy đi, chọn một con đường, ít nhất sẽ không rối bời đau khổ nữa.
"Không phải cô nói ngày
mai mới đi sao? Ta thấy hôm nay sẽ có tuyết rơi đấy, cô ở lại một ngày
đi."
"Đêm dài lắm mộng."
Phương Lâm thấy không thể giữ
được nàng, liền gọi tiểu nhị dắt ngựa đến cho Vũ Lâu. Vũ Lâu khoác hành trang
lên người, phi thân lên ngựa rồi ra vẻ thoải mái cười với Phương Lâm: "Ở
chỗ của ngươi đã không phải trả tiền ăn ở, lại còn được tặng ngựa nữa."
Phương Lâm xua tay: "Thôi,
thôi, dù sao vài ngày nữa ta cũng định đóng cửa y quán, dạo chơi một chút, ta
không làm hầu hạ được các vương công quý tộc đâu."
"Có định đi Liêu Đông
không?"
"Ta sẽ đi Tây Nam."
Vũ Lâu nhìn sắc trời u ám nói:
"Cũng được, tự do tự tại." Nàng cúi đầu cười với hắn: "Ta đi
đây."
Phương Lâm luôn tự nghĩ là mình
không có hứng thú với chuyện tình cảm rắc rối của nam nữ, nhưng lúc này, trong
lòng hắn bỗng xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ, thấy nàng muốn đi, hắn bật thốt lên
hỏi: "Rốt cuộc cô có tình cảm với Huệ vương không?"
Nàng trố mắt, thấp giọng, nhẹ
nhàng nói: "Ta đã nghĩ là không…… Nhưng mà……" rồi cười khổ: "……
Giờ có nói chuyện đó cũng có ý nghĩa gì đâu."
Dứt lời, nàng giục ngựa mà đi.