Năm tháng sau.
Tần Vũ Lâu đi đi lại lại trong
khoảnh sân đang đọng nước, vội vội vàng vàng đến mức váy như quấn cả vào nhau.
"Vũ Lâu, muội đừng đi lại
nữa, hoa hết cả mắt ta rồi." Tần Viễn Địch trách muội muội mình. Nhưng ánh
mắt của hắn thì không hề rời khỏi phòng ngủ, vì sốt ruột nên cứ liên tục đưa
tay lên lau mồ hôi.
"Huynh còn nói ta, huynh
có thể không cắn móng tay nữa được không!" Vũ Lâu đáp trả.
Nghe muội muội nói, Tần Viễn
Địch vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Nhìn biểu hiện của hai huynh muội, Tần Khải
Canh thở dài: "Hai đứa đúng là không có tiền đồ gì cả, nhất là con đấy,
Viễn Địch, chẳng giống cha chút nào, nhớ năm đó, khi mẹ con sinh muội muội con,
cha còn đang ở ty bộ binh, nghiên cứu chiến lược tác chiến, quyết định thắng
bại của quốc gia. Con nhìn con xem, chẳng bình tĩnh gì cả."
"Lúc mẹ sinh muội muội thì
điều kiện thế nào? Có tới mười mấy bà mụ. Giờ thì sao, ở nơi rừng núi hoang
vắng này, tìm mãi mới được một bà đỡ mắt mờ chân chậm, lo lắng cũng là chuyện
thường tình."
Vũ Lâu muốn làm dịu không khí
nên trêu ghẹo: "Ca ca, mắt mù chân chậm, từ này rất hay. Huynh học cách
nói của Liêu Đông cũng không tệ." Vừa nói xong, nàng liền bị ca ca và cha
lườm cho một cái. Nàng khụ khụ một tiếng: "Hai người đừng trừng con, con
nói con biết y thuật, muốn đỡ đẻ cho chị dâu, tại hai người không cho đấy chứ,
không thì việc gì phải lo lắng thế này. Con có thể giúp được, để con vào
đi."
"Không được! Không được!
Con còn chưa sinh con bao giờ, sao có thể đỡ đẻ cho người khác, điềm xấu điềm
xấu."
"Con vốn đã rất không may
mắn rồi mà……"
Đột nhiên, tiếng trẻ con khóc
ré lên thông qua cửa sổ nhà tranh đơn sơ, xuyên thẳng vào tai mọi người bên
ngoài. Người phản ứng đầu tiên là Tần Viễn Địch, hắn kích động đến rơi nước
mắt: "Ta làm cha rồi, ta làm cha rồi." Hắn bước vài bước chạy nhanh
đến cửa, ghé vào khe cửa hỏi: "Là con trai hay con gái?"
Tần Khải Canh nói: "Đúng
là không có tiền đồ." Lúc cầm đao giết địch, rong ruổi trên chiến trường,
đâu thấy hắn vội vàng sợ hãi như thế chứ.
Vũ Lâu cũng không kiềm chế được
tâm tình kích động, nuốt nước miếng. Lúc này, cửa phòng mở ra, Chân thị cười
toe toét: "Là một bé trai, mẹ tròn con vuông." Rồi vội tránh người ra
để con trai đi vào phòng. Giờ thì đến lượt Tần Khải Canh kích động: "Ta
làm ông nội rồi…… Ta phải đi báo cáo với tổ tiên." Nói rồi vội vàng đi về
phía sương phòng bày bài vị tổ tiên.
Tất cả mọi người đi hết, Vũ Lâu
đứng một mình trong viện, nụ cười dần tắt. Nhìn cửa phòng chị dâu, nàng khẽ lẩm
bẩm: "Thật tốt quá….." Qua phút giây vui mừng, nàng lại nhớ đến tình
trạng của mình, khổ sở bước ra khỏi tiểu viện, dựa vào bức tường nhỏ, trong
lòng cảm thấy vô cùng áp lực.
"Vũ Lâu?"
Chợt nàng nghe có người gọi tên
nàng, tay phải đưa lên che ánh nắng chói trang, đang lúc mờ ảo, hình dáng của
người kia khiến nàng kinh ngạc, mừng rỡ: "Lam Tranh?" Đến khi người
đó cúi người tới gần nàng, nàng nhìn rõ tấm áo trắng trên người hắn, mới biết
mình nhìn lầm, vội vàng đứng thẳng dậy, cung kính nói: "Dân nữ tham kiến
Tấn vương điện hạ."
Diệp Thành vội đỡ nàng lên:
"Mau đứng dậy đi, không cần phải giữ lễ tiết với ta như thế."
Vũ Lâu vẫn hơi cúi đầu, không
nhìn thẳng hắn, nói: "Hôm nay điện hạ không bận việc công sao?" Tấn
vương bị Hoàng đế phái tới Liêu Đông để đôn đốc việc luyện quân đã hơn một
tháng rồi, hắn thường xuyên cưỡi ngựa trốn ra khỏi quân doanh để đến gặp Vũ
Lâu. Nhưng thái độ của Vũ Lâu lần nào cũng vậy, không lạnh không nóng, duy trì
khoảng cách với hắn.
Từ khi hắn biết Tần Vũ Lâu dùng
băng lụa để làm khó dễ Huệ vương, khiến Huệ vương mất hết thể diện, chán nản
quay về Hoàng cung, hắn đã không thể kìm chế sự vui sướng trong lòng, lập tức
khẩn cầu phụ hoàng phái hắn đến Liêu Đông, nhưng mục đích cũng chỉ vì chuyện nữ
nhân.
"Nếu có, thì làm sao đến
thăm nàng được." Diệp Thành giao ngựa cho hộ vệ, định đi vào trong viện.
Vũ Lâu vội ngăn hắn lại: "Không vào được, điềm xấu…… Chị dâu ta vừa sinh
xong……"
"Để chúc mừng cho quý tử
của Tần huynh…" Diệp Thành nói: "Bản vương sẽ sắp xếp cho nhà nàng
một chỗ ở mới."
Không dám tùy tiện nhận đồ của
người khác, Vũ Lâu lập tức nói: "Không phiền điện hạ lo lắng, chúng ta ở
đây đã rất ổn. Việc ngài đặc xá cho cha và ca ca ta khỏi phải tòng quân, ta đã
vô cùng cảm kích ngài rồi." Diệp Thành nghiêng đầu, nhìn nàng cười:
"Vậy ta sẽ bắt nàng phải mắc nợ ta nhiều thêm một chút."
Vũ Lâu nghiêm mặt nói:
"Xin điện hạ hãy thu hồi những lời này. Ta rời khỏi kinh thành, không phải
vì muốn đến Liêu Đông để cho điện hạ kim ốc tàng kiều."
Hắn cười khẽ: "Ta không
thích ép buộc, nàng đã không muốn tiếp nhận thì thôi. Hôm nay, chủ yếu là ta
tới để gặp nàng…… Nếu không tiện vào nhà, thì nàng theo ta ra ngoài nói chuyện
một chút cũng được."
Vũ Lâu không có cách nào từ
chối, đành phải đi dạo cùng hắn trên con đường nhỏ ẩm ướt vì tuyết tan. Những
cành liễu ven đường bắt đầu đâm chồi nảy lộc, trong khung cảnh mờ mịt này, lại
khiến cảnh sắc xung quanh có sức hấp dẫn hơn rất nhiều. Vũ Lâu nhìn chúng cười:
"Nhanh thật, chớp mắt đã sắp hết mùa đông rồi. Nhưng mùa đông năm nay lạnh
thật, suýt thì lạnh chết ta luôn."
Diệp Thành liếc nhìn dung nhan
kiều diễm của nàng xong, mới ngẩng đầu nhìn những cành liễu đang trổ lộc:
"Mùa xuân ở đây đến chậm hơn, chứ ở kinh thành, chắc xuân đã về, hoa đã nở
rộ rồi." Lần này hắn đến, cũng không phải đơn giản chỉ để gặp nàng, mà có
rất nhiều tin tức muốn nói cho nàng biết. Hắn làm ra vẻ vô tình, lạnh lùng hỏi:
"Đúng rồi, nàng có biết thân thể Huệ vương có gì kỳ quái không? Nghe nói
năm ngoái hắn lại xảy ra chuyện không may, ngã bị thương, còn nói mê sảng nữa……
Hoàng hậu phải triệu tập tất cả danh y trong thiên hạ đến xem bệnh cho Huệ
vương, nàng có biết kết quả thế nào không?"
Vũ Lâu giả vờ không biết:
"Kết quả thế nào?"
"Huệ vương dường như thay
đổi thành con người hoàn toàn khác, thông minh hơn rất nhiều." Diệp Thành
nói: "Năm năm trước vì chuyện ngoài ý muốn mà trở nên ngốc nghếch, năm năm
sau lại vì ngoài ý muốn mà khôi phục……" Hắn thấy sắc mặt Vũ Lâu bình tĩnh
liền truy hỏi: "Nàng không ngạc nhiên sao?"
"A!" Vũ Lâu giống như
người vừa tỉnh mộng: "Kinh ngạc chứ, thật thần kỳ."
"Hắn nhớ rõ chuyện của năm
năm vừa rồi, không sót điều gì. Chỉ riêng chuyện của nàng là không nhắc
đến." Diệp Thành buồn bã nói: "Ta cứ tưởng sau khi hắn khôi phục, đầu
tiên là sẽ đến Liêu Đông đón nàng, khiến ta rất lo lắng, kết quả, là mấy hôm
trước hắn lại liền một lúc lập hai trắc phi."
Vũ Lâu kinh ngạc khẽ nhếch
miệng, hai mắt mở to: "Lam…… không, Huệ vương nạp phi?"
"Ừ." Diệp Thành thấy
nàng rốt cuộc cũng có phản ứng, cảm thấy chuyến đi này cũng không uổng công:
"Hai vị trắc phi đó, mặc dù không phải con của chính thất, nhưng cũng đều
xuất thân từ gia đình danh giá, cũng có chút địa vị, chắc là do Hoàng hậu cẩn
thận lựa chọn. Năm đó, không phải chính bà đã chọn trúng nàng, cướp nàng khỏi
tay ta đó sao."
"Ha ha……" Vũ Lâu
gượng cười: "Rốt cuộc hắn cũng có thể sống cuộc sống bình thường……"
Diệp Thành kéo nàng lên, nhìn
thẳng vào hai mắt nàng: "Vậy còn nàng thì sao? Đến bao giờ nàng mới muốn
có một cuộc sống bình thường?" Bỗng nhiên, hắn thấy hai mắt nàng trở nên
mờ sương, ánh sáng trong đôi mắt kia như phai nhạt đi, vội buông nàng ra:
"Ta không có ý ép buộc nàng."
Vũ Lâu cười lau nước mắt:
"Ngài không cần lo lắng, không phải tại ngài, là tại mắt ta có bệnh, rất
dễ chảy nước mắt, thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi…… Ta thật vô dụng…… Đã nói
kiếp này sẽ không gặp lại nữa, mà vẫn còn rơi nước mắt vì hắn……" Nàng nói
xong lời cuối, thì nụ cười cũng không giữ được nữa. Nàng hoàn toàn sụp đổ……