Vũ Lâu vừa về đến y quán, hai
kẻ tò mò đã nằm rạp xuống bàn bàn tán. Một người là tiểu nhị tuổi còn trẻ, tính
sổ sách ở tiền đường, đang vừa cầm bàn tính, vừa hỏi ông lão phu canh bên cạnh:
"Ta biết là Tần cô nương vô tội, nhất định sẽ được thả mà, chính cái tên
Cẩm Quý kia, thừa dịp Phương đại phu không ở đây, trộm dược liệu về dùng, đáng
đời! Đúng rồi, Tần cô nương đưa ai về vậy? Có khi nào, vì Tần cô nương biết
Phương đại phu nhà chúng ta là đoạn tụ, nên đưa nam sủng về không?"
"Ngươi nói mê sảng cái gì
thế! Cẩn thận người ta rút lưỡi ngươi đó. Ngươi có biết người kia là ai
không?" Ông lão điểm canh nghiêm mặt nói: "Nói lung tung, coi chừng
mất đầu."
"Là ai vậy?"
"Là Huệ vương điện
hạ."
"Hả?" Tiểu nhị khiếp
sợ: "Sao Huệ vương lại ở đây?"
"Trước kia, Tần cô nương
là Huệ vương phi. Sau này xảy ra nhiều chuyện, mới thành như bây giờ…"
"Vậy là Huệ vương kia tới
tìm Tần cô nương, muốn đưa nàng về sao?! Oa, ta thế này mà lại được nhìn thấy
Vương gia và Vương phi. Ta phải nhìn kỹ một chút, khi nào thành thân còn ba hoa
được." Hắn vừa nheo mắt nhìn lén qua khe cửa liền chép chép miệng:
"Ông trời đúng là không công bằng, chưa nói đến chuyện xuất thân cao quý,
ngay cả dáng vẻ cũng đẹp thế kia…Ôi…"
Phu canh thần bí nói:
"Chuyện này ngươi không biết đâu, ông trời vô cùng công bằng. Cho ngươi
cái này, rồi sẽ lấy đi cái kia. Huệ vương điện hạ ấy mà, nghe nói, có
chút……"
"Cái gì?"
Đột nhiên, trên đỉnh đầu hai
người truyền đến một tiếng quát: "Các ngươi đang làm gì thế?"
Hai người kia thấy hộ vệ của
Huệ vương mang tới đang đứng đằng sau, vội chạy trối chết.
Vũ Lâu ở trong phòng nghe thấy
động tĩnh, mở cửa hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Là người trong y
quán." Hộ vệ ôm quyền nói: "Thuộc hạ sẽ tuần tra nghiêm ngặt, không
để người khác quấy rầy ngài nghỉ ngơi."
Vũ Lâu nhẹ giọng: "Vậy các
người đi làm việc đi." Nàng đóng cửa lại, rồi xoay người nói với Lam
Tranh: "Ta vừa nhớ ra, là ở y quán không có que sắt đóng dấu, làm sao bây
giờ?" Lam Tranh vui mừng trong bụng, nhưng vẫn làm ra vẻ thất vọng:
"Đúng vậy, vậy làm sao bây giờ?"
"Phái người đi làm một cái
là được rồi." Vũ Lâu nói: "Cũng khắc chữ, như vậy mới công
bằng."
"A…… Vậy chắc mất thời
gian lắm. Ta không thể ở lại lâu được……"
Vũ Lâu ngồi xuống trước mặt
hắn, chống cằm, thở dài: "Vậy làm sao bây giờ? Thế chẳng phải là ngươi có
lời quá à?"
Lam Tranh tranh thủ sự rộng
lượng của Vũ Lâu: "Ta thật sự biết sai rồi mà, ngày đó ta bị mẫu hậu quở
trách, giận dữ quá nên mới làm chuyện ngu xuẩn, nàng đánh ta mấy cái cho hết
giận đi!" Nói xong hắn lại đưa mặt lại cho nàng đánh.
Vũ Lâu chán ghét lườm hắn:
"Tránh xa ta ra một chút!"
Lam Tranh than thở: "Vũ
Lâu…… nàng đừng như vậy mà…… ta thật sự thích nàng, nàng bị thương, ta cũng rất
khó chịu……"
"Ồ, ý của ngươi là, ta bị
thương, thì trong lòng ngươi rất đau à."
Lam Tranh liên tục gật đầu:
"Đúng đúng, ý ta đúng là như thế."
Vũ Lâu phì cười, lạnh mặt nhìn
hắn, rồi đứng dậy rời đi. Lam Tranh vội kéo nàng lại: "Nàng muốn đi
đâu?"
"Ta vừa mới từ trong ngục
ra, người rất bẩn thỉu, muốn đi tắm rửa, thay quần áo."
Lam Tranh vừa mới gặp được
nàng, đương nhiên phải dính sát lấy nàng: "Ta đi theo nàng……" Lại bắt
gặp được ánh mắt sắc như dao ném về phía hắn: "…… Nhưng không tắm cùng
nàng mà, ta và nàng trò chuyện thôi, cũng được chứ."
Vũ Lâu mặc kệ hắn, quay người
rời đi. Nàng không từ chối cũng là đồng ý rồi, Lam Tranh liền vui vẻ đi theo
nàng vào phòng trong. Lúc này tiểu nhị đã bê thùng nước tắm vào trong phòng,
khí nóng, hơi nước ngập tràn.
Vũ Lâu kéo bình phong, ngăn
cách không gian giữa mình và Lam Tranh.
Phòng trong là phòng ngủ của Vũ
Lâu, Lam Tranh ngồi lên giường, đôi mắt đau đáu nhìn về phía dáng người yểu
điệu thướt tha đang cởi áo đằng sau bình phong.
Lam Tranh dựa vào đầu giường,
nghe thấy tiếng nước xối lên, thầm nghĩ, đi tắm, thì phải cởi hết. Ý niệm vừa
xuất hiện, hắn liền dùng sức lắc đầu. Bây giờ, không được nghĩ bậy, không được
nghĩ bậy.
"Lam Tranh……"
"Ta đây."
"Tấn vương nói, hắn muốn
thành thân với ta." Giọng nói mang theo ý cười.
Vậy thì sao? Nghe giọng điệu
của nàng, giống như nàng rất vui vẻ ấy?! Lam Tranh hừ giọng: "À? Nàng có
đồng ý không?"
Độc Cô Diệp Thành, dám câu dẫn
nữ nhân của ta, ngươi chờ đấy!
"Ôi……" nàng thở dài.
Thở dài cái gì?! Nàng rất chán
nản sao: "Sao thế? Sao lại thở dài?"
"Ta không đồng ý với hắn,
nếu ta mà đồng ý, nhất định ngươi sẽ quậy tung cả phủ Tấn vương lên, như vậy kế
hoạch khôi phục thân phận của ngươi, chẳng phải sẽ trì hoãn lại sao? Đúng rồi,
Lam Tranh, kế hoạch hình nhân kia thế nào rồi?"
Lam Tranh ngã người xuống
giường, oán khí lên đến tận trời: "Nhờ phúc của nàng, không dùng được!
Đánh rắn động cỏ, nếu cứ giữ nguyên kế hoạch, sẽ bị địch tương kế tựu kế ăn
luôn. Cũng may Thái tử qua đời không lâu, sẽ không nhanh chóng lập người khác
đứng đầu Đông Cung. Ta còn thời gian suy nghĩ những biện pháp khác."
"Ngươi lại muốn hại người
à!"
Vì chuyện Tấn vương cầu hôn với
nàng vừa rồi, mà Lam Tranh đã sớm nhảy xuống bình dấm chua rồi, nếu không phải
vì vẫn cảm thấy có lỗi với Vũ Lâu, thì hắn đã nổi trận lôi đình từ lâu. Cố gắng
áp chế cơn giận, nhưng giọng điệu của hắn vẫn rất xấu: "Đúng, ta là người
xấu mà, một ngày không làm chuyện xấu thì cả người đều không thấy thoải
mái." Bỗng hắn nhìn thấy một phong thư trên bàn, đắn đo một lúc, hắn quyết
định nhìn lén một cái, rón ra rón rén đến trước bàn, nhẹ nhàng mở thư ra đọc.
Đây là lá thư hôm qua Tần Vũ
Lâu viết, trong thư nói cho cha biết phải cố chịu đựng, Tấn vương sẽ giúp mọi
người thoát khỏi khổ ải. Lam Tranh hiểu ngay chuyện gì xảy ra, thì ra nàng chỉ
dùng kế hoạch của hắn để đổi lấy sự an toàn của cha và ca ca.
Trong lòng Lam Tranh giống như
trời quang mây tạnh. Thì ra nàng là vì nghĩ cho người nhà, không phải vì có ý
với Tấn vương.
Đang đắc ý, hắn chợt nghe Vũ
Lâu gọi: "Lam Tranh, ngươi đến đây."
Lam Tranh tất nhiên là cầu còn
không được, thả lá thư xuống, vòng qua bình phong đi về phía nàng. Nhìn thấy
tấm lưng hoàn mỹ, làn da bóng loáng của Vũ Lâu trong thùng tắm, hắn lại nhớ đến
ẩn tình mà Phương Lâm nói cho hắn biết. Mũi hơi cay cay, nhưng rồi hắn lại tự
an ủi, không sao cả, Phương Lâm chỉ nói có thể, tức là vẫn còn có cách cứu vãn.
Hắn muốn đón nàng về, đối đãi
với nàng thật tốt.
"Lam Tranh, ta vừa nghĩ ra
một biện pháp, có thể thay que sắt để trừng phạt ngươi."
Lam Tranh đến gần nàng, nhìn
thấy vết sẹo trên ngực bị chính mình đóng lên. Trong lòng rối rắm vô cùng, vội
hỏi: "Nàng nói đi, kể cả nàng có cắt của ta một miếng thịt, ta cũng đồng
ý."
Vũ Lâu gỡ cây trâm trên đầu
xuống, nói: "Ta dùng cây trâm này, khắc chữ trên cánh tay ngươi, chúng ta
coi như hòa nhau. Đừng lo, mau tới đây."
Tầm mắt Lam Tranh không rời
được nửa thân trần của Vũ Lâu, bị nàng gọi vài tiếng mới giật mình như vừa tỉnh
mộng: "Được, được." Hắn quỳ trên mặt đất, vén tay áo lên, tay trái
vịn vào thành thùng tắm, tay phải duỗi theo thân, cằm đặt lên mu bàn tay trái.
Vì muốn chuyên tâm nhận phạt, không để ý đến cảnh xuân trước mắt, hắn nhắm chặt
mắt lại: "Bắt đầu đi."
Trâm gài tóc không sắc bén,
nàng cũng không dùng lực. Nhẹ nhàng đưa qua đưa lại trên da tay hắn. Lam Tranh
tưởng nàng còn đang vẽ, nhưng trong lòng cũng thấy kỳ quái, đây là chữ gì?
Vũ Lâu dừng lại: "Được
rồi, ngươi nói xem, ta viết chữ gì đó?"
Lam Tranh trợn mắt, thấy hai gò
má phiếm hồng vì hơi nóng của nàng, thật động lòng người, khiến hắn nhìn đến si
ngốc.
"Ta viết chữ gì?"
Nàng nhắc lại, hắn mới lấy lại
tinh thần: "……Là…… háo…… sắc……?"
Vũ Lâu ôm lấy cổ hắn, hơi thở
như hòa vào nhau, nàng khẽ hé mở cánh môi non mềm như hoa anh đào, dán lên môi
hắn, ánh mắt mơ màng: "Chẳng lẽ không đúng sao?"
Lam Tranh cúi đầu giây lát rồi
ngẩng lên, mặt đỏ tía tai, nói nhỏ: "Phải…"
Tiện đà hắn ngậm luôn lấy môi
nàng, đem tất cả những nhớ thương suốt mấy ngày qua, biến thành nụ hôn nồng
nhiệt.