Ngắm nhìn mỹ nhân sắc mặt ửng
hồng, ánh mắt mơ màng trước mặt, Lam Tranh như cảm thấy dục hỏa trong người
dâng lên, hắn nâng cằm Vũ Lâu lên, say mê hôn nàng, dây dưa mãi không ngừng.
Lúc Lam Tranh tỉnh táo một chút đã nghĩ, nếu nàng không muốn, dù có bị nàng
đánh vài cái cũng đáng giá. Nhưng Vũ Lâu lại không cự tuyệt hắn như hắn nghĩ,
mà lại hùa theo hắn, đến tận khi nơi đôi môi của hai người giao nhau, rũ xuống
vài sợi chỉ bạc (Nước miếng í ạ
>., nàng mới đẩy hắn ra, rời khỏi
môi hắn.
Lam Tranh thấy nàng xinh đẹp
như vậy, tim lại đập thình thịch, được một tấc muốn tiến thêm một thước, lại muốn
hôn nàng.
Lúc này, hắn nhìn thấy đôi mắt
Vũ Lâu hung tợn trừng trừng nhìn hắn, làm hắn lập tức nhụt chí, ghé người vào
bên cạnh thùng tắm, làm ra vẻ tội nghiệp nói nhỏ: "Nàng đừng như vậy mà,
ta sẽ thành thành thật thật không chạm vào nàng được chứ gì."
Vũ Lâu nâng cằm của hắn, cười:
"Ngoan." Lam Tranh nghiêng đầu né tránh: "Đầu ta đúng là có bệnh
rồi, nàng đối với ta như vậy, mà ta còn không rời xa được nàng."
"Ồ, ta đúng là thụ sủng
nhược kinh, ngài đi lúc nào mà chẳng được! Làm gì phải lưu luyến ta."
Lam Tranh hừ giọng: "Nàng
ỷ vào việc ta thích nàng."
Những lời này như chọc cười Vũ
Lâu: "Ngươi còn dám nói vậy à, ta ỷ vào ngươi thích ta, để áp chế gì
ngươi? Hay là nên nói, ta đi theo ngươi được lợi ích gì? Ta chỉ biết, từ lúc ta
biết ngươi, ta đã chịu không ít cực khổ thôi."
Những chuyện đã qua, trong lòng
Lam Tranh hiểu rất rõ, lại thấy đau lòng: "Ta biết, từ nay về sau ta sẽ
đối xử với nàng thật tốt."
Vũ Lâu cười khinh bỉ, chỉ vào
dấu vết trên ngực mình: "Ngươi đã từng nói sẽ đối xử với ta thật tốt, rồi
ấn cho ta cái dấu này, ta cũng không dám nhận câu đó của ngươi nữa. Ngươi mau
thu hồi lại đi."
"Lần này là thật sự."
"Chẳng lẽ trước kia là giả
sao?"
"Không, không --- trước
kia cũng là thật lòng."
"Hả? Vậy sao ta bị thương
ở đây, ngươi đúng là thuận miệng nói bậy."
"…… À…… Trước kia là
giả……"
Vũ Lâu giận dữ, hắt nước tắm
lên người hắn: "Vậy lần này ngươi nói có phải thật hay không!"
"Lần này là ta nói thật,
từ tận đáy lòng." Lam Tranh bị nàng làm cho rối loạn, không có đường nào
chối cãi.
Vũ Lâu hừ lạnh, rời người ra
xa, không nhìn Lam Tranh nữa. Lam Tranh vội vàng xoay theo nàng: "Vũ Lâu,
Vũ Lâu, theo ta về đi. Ta thề với trời đất, tuyệt đối sẽ không để người khác
làm tổn thương nàng nữa."
"Người khác không làm tổn
thương ta, chỉ có ngươi được làm thôi đúng không?"
"Nàng đừng xuyên tạc ý ta
mà." Lam Tranh nói: "Sao mới có vài ngày không gặp, mà nàng đã nhanh
mồm nhanh miệng hẳn lên thế này, trước kia nàng tốt hơn nhiều, vừa xinh đẹp,
vừa dịu dàng."
Vũ Lâu lườm hắn: "Ta dịu
dàng lúc nào, sao ta không nhớ vậy? Ta cũng không ít lần trừng mắt quát tháo
ngươi đâu."
Lam Tranh cười: "Dịu dàng
lúc trên giường." Hắn vừa dứt lời, lại bị nàng hắt ầm một cái đầy nước tắm
lên mặt.
"Nàng!" Lam Tranh
cũng bắt đầu nổi nóng: "Nhường nhịn nàng một chút, nàng đừng có lên
mặt."
"Thì làm sao?!"
Lam Tranh nghe thế lại mềm
nhũn, cười làm lành: "Lên mặt thì lên mặt, tùy ý ngài đi."
Vũ Lâu thấy bộ dạng lấy lòng
của hắn, che miệng cười nói: "Được rồi, được rồi, ngươi mau đi lau mặt mũi
đi, ta tắm xong rồi nói sau."
Lam Tranh nói: "Ta muốn
nhìn nàng."
"Sợ ta tắm lâu rồi biến
mất luôn hay sao thế?"
"Cũng có thể. Nữ nhân làm
từ nước mà, lỡ thế thì sao."
Vũ Lâu trừng mắt: "Mau đi
ra ngoài."
Lúc này Lam Tranh mới lưu luyến
vòng qua bình phong vào bên trong, lại thấy lá thư kia còn chưa kịp cất đi, hắn
vội chạy đến. Lam Tranh quên mất trên tay mình còn có nước, vội vàng chưa kịp
lau lại làm ướt cả lá thư. Vì thế, hắn chùi chùi hai tay vào người cho khô, sau
đó nhẹ nhàng cầm góc tờ giấy lên, thổi thổi, hy vọng có thể thổi khô nó. Nhưng
chữ trên giấy đã bị nhòe đi, Lam Tranh vô cùng lo lắng, thầm nghĩ, xong rồi,
xong rồi, Vũ Lâu mà phát hiện ra thì nhất định là lại to chuyện một hồi cho
xem.
"…………"
Chớp mắt một cái, Lam Tranh nảy
ra một ý hay, hắn nói vọng qua bình phong: "Thư trên bàn viết cho ai vậy?
Để ta đọc xem."
Vũ Lâu không muốn để hắn biết
mình có liên hệ với người ở Liêu Đông, vội hét lên: "Đừng động vào!"
"Nhất định là có vấn đề,
có phải thư tình gửi cho Cửu ca không hả?" Lam Tranh cao giọng: "Ngày
đó lời ta nói ở phủ Tề Quốc công, nàng cũng nghe thấy rồi, nếu nàng dám tư
thông với người khác sau lưng ta, thì tên gian phu kia coi chừng đó. Nhớ chưa?
Bức thư này rốt cuộc có phải thư viết cho Cửu ca không? Để ta hủy đi!"
Chợt hắn nghe thấy tiếng nước
ào ào, lá thư trong tay bị một đôi tay mềm mại đầy nước giật đi mất.
"Ai cho ngươi động
vào!" Vũ Lâu tức giận nói: "Không cho động chạm linh tinh vào đồ của
ta!"
Lam Tranh nhìn chằm chằm vào
thân thể Vũ Lâu, vuốt cằm, ra vẻ suy nghĩ, rồi nói: "…… Có phải ở đây ăn
uống không tốt không, sao ta thấy nàng có vẻ gầy đi thế, ngực cũng nhỏ đi thì
phải?"
Vũ Lâu xấu hổ, đưa tay muốn
đánh hắn, Lam Tranh lập tức đưa tay ra cản lại, chăm chú nhìn nàng: "Đừng
để bị cảm lạnh, nếu tắm xong rồi thì mặc quần áo vào đi. Ta đang huyết khí
phương cương (Tinh lực tràn
trề) thế này, không phải nàng định
quyến rũ ta đấy chứ."
Đúng là tự đập đá vào chân
mình. Mặc dù Vũ Lâu rất tức giận, nhưng Lam Tranh nói cũng đúng. Nàng trừng mắt
lườm hắn một cái rồi xoay người lại mặc quần áo. Lam Tranh ngồi trên giường,
nhàm chán nghịch nghịch ngọc bội của mình nói với Vũ Lâu: "Ở đây chẳng
thoải mái gì cả, toàn mùi thảo dược, ở đây lâu ngày, mũi sẽ mất cảm giác
mất."
"Nếu không muốn thì ngươi
có thể đi mà. Cửa lớn vẫn mở, vào thế nào thì cứ đi như thế mà ra."
Lam Tranh cười ha ha nói:
"Ta nói là nói vậy thôi, chứ trừ khi nàng theo ta về, không thì ta không
đi đâu cả."
"Ta ở đây còn có thể giúp
việc được, ngươi ở đây thì làm được cái gì chứ? Ở đây làm sâu gạo à?"
"Ta mua lại y quán là được
chứ gì." Lam Tranh cười: "Mua cả nàng luôn." Hắn vừa mới dứt lời
đã bị một chiếc xiêm y bay tới, trùm lên mặt, Lam Tranh kéo xiêm y của Vũ Lâu
xuống nói: "Nàng không thể dịu dàng một chút hay sao! Chờ đến sau này ta làm
Thái tử, còn không quản nổi Thái tử phi của mình thì nàng bảo ta làm thế nào mà
tạo uy tín với người khác được!"
"Vậy ngươi đi mà tìm nữ
nhân nào dịu dàng như nước làm phi tử của ngươi đi. Thế không phải là ổn rồi
hay sao!"
Lam Tranh ném xiêm y xuống đấy,
nói với mỹ nhân sau bình phong: "Được, đây là tự nàng nói ra đấy, đừng hối
hận!"
Vũ Lâu đang lau mái tóc dài ướt
sũng, chợt nghe cửa kêu rầm một tiếng, rồi cả căn phòng chìm trong yên lặng.
Hắn đi thật rồi sao?
Một lát sau nữa, vẫn không thấy
động tĩnh gì, nàng không khỏi tò mò, ló đầu ra khỏi bình phong. Thà đừng nhìn
còn hơn, vừa ló đầu ra đã thấy Lam Tranh đang dựa ở cửa, cười hì hì nhìn mình.
"Ta biết nàng luyến tiếc
ta mà!"
Lại bị hắn đùa giỡn rồi, Vũ Lâu
nắm chặt cây lược, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta đang nhìn xem tên ma
thần như ngươi đã đi chưa, nếu đi thật rồi, thì ta sẽ mừng muốn chết!"
Lam Tranh đi đến trước mặt
nàng, cười: "Nàng nói dối, mặt đỏ bừng rồi này."
"Tắm nên nóng."
"Vậy vì sao nàng không dám
nhìn vào mắt ta?"
"Nhìn ngươi đáng
ghét!"
Lam Tranh nghe xong, cười xấu
xa nói: "Nàng xem nàng kìa, giải thích làm gì chứ, nếu không quan tâm đến
ta, thì không thèm nhìn ta là được, cần gì phải mất công đấu võ mồm, ta một
câu, nàng một câu như vậy làm gì, nàng đang chột dạ thì có."
"………"
Tên gia hỏa này‼‼‼