Hắn đã không còn vẻ mặt trêu
ngươi như vừa rồi nữa, ánh mắt lúc này ngập tràn sự bất đắc dĩ, hắn cười nhẹ:
"Một cú đánh trúng nhiều đích, mẫu phi qua đời cũng không kịp về chịu
tang, ngay cả người lẽ ra sẽ là Vương phi cũng tuột mất." Hắn xuất chinh
đi Liêu Đông, năm ngoái mẫu phi qua đời, hắn không thể rời khỏi tiền tuyến để về
chịu tang. Mà người từ nhỏ đã được định trở thành Vương phi của hắn, cũng bởi
vì hắn đang chịu tang mà bị gả cho người khác.
Hắn chính là người trước đây
được ước định trở thành phu quân của nàng ư? Vũ Lâu cũng hơi bùi ngùi, nhưng
vẫn còn rất giận dữ: "Dù thế nào, cũng là chuyện đã qua. Điện hạ nửa đêm
xông vào khuê phòng của dân nữ, nếu truyền ra ngoài…"
"Truyền ra đi, hai ta sẽ
cùng chết." Tấn vương nhướng mày cười: "Ta vốn chỉ định lặng lẽ liếc
cô một cái, đâu biết cô lại lỗ mãng như vậy, thật tốt vì không lấy cô."
"Ngươi ---" Huyệt đạo
Tần Vũ Lâu vẫn chưa được giải: "Ngày mốt ngươi có thể nhìn ta ở cung yến,
tại sao lại còn muốn xông vào khuê phòng ta?"
"Với tình trạng của lão
Thập, e là các ngươi cũng không xuất hiện được, nên ta mạo hiểm tới thăm ngươi
một chút. Cũng muộn rồi, bản vương cáo từ." Hắn buông màn xuống, che khuất
tầm mắt của Tần Vũ Lâu. Một lát sau, không thấy động tĩnh gì, nàng mới nhè nhẹ
thở ra, không ngờ màn lại bị vén lên, Tấn vương chường ra bộ mặt không chút hảo
ý nói: "Một kẻ thô lỗ, cùng một tên ngu ngốc, cô và Thập đệ thật xứng đôi,
thấy cô như vậy, ta cũng không còn cảm thấy tiếc nữa, cô bị gả cho người khác,
thật là may cho ta. Thân là huynh trưởng, ta cho các ngươi một lời khuyên, hãy
biết thân biết phận mà sống cho tốt."
"Không cần ngươi để
tâm!"
"Cũng đúng, đâu liên quan
gì đến ta. Ha ha." Tấn vương buông màn muốn rời đi.
"Độc Cô Diệp Thành, giải
huyệt đạo cho ta." Từ khi biết sẽ trở thành Vương phi của Tấn vương, nàng
luôn để ý tới từng tin tức của hắn, từ tên tuổi, đến sở thích, không bỏ qua một
chi tiết nào, nhưng những thứ này… giờ cũng vô dụng rồi.
Tấn vương cười: "Sau một
canh giờ sẽ tự giải, cô nóng tính như vậy, im lặng một chút cũng tốt, không thì
ta ở đây nói chuyện phiếm với cô, được không? Dù sao hồi phủ cũng không có việc
gì để làm, có cha, không có mẹ, thê tử cũng bị người khác chiếm mất, bản vương
cũng là một người cô đơn."
Tần Vũ Lâu không dám nhắc lại,
chỉ muốn tiễn tên ôn thần này đi thật nhanh: "Tạm biệt, đi thong thả,
không tiễn." Bỗng nhiên nàng nhớ tới lời nói của Lưu Hi, liền hỏi:
"Nghe nói Huệ Vương đã từng ngất ở phủ của ngươi? Đã có chuyện gì?"
Độc Cô Diệp Thành gật đầu ra
chiều suy nghĩ nói: "Hình như cũng có chuyện đó, giống như là nhìn thấy đồ
vật này nọ nên sợ đến hôn mê."
"Thực ra là vật gì?"
Nàng lo lắng hỏi.
Thời khắc mấu chốt, Tấn vương
nắm được điểm thú vị: "Ta cũng không nhớ rõ, để bản vương nghĩ kỹ lại
xem." Hắn ngồi ở bên giường, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ trầm tư. Tần
Vũ Lâu bị hắn chọc cho tức điên: "Ngài quay về rồi từ từ nghĩ được
không?"
"Cũng được." Độc Cô
Diệp Thành nói: "Vậy bản vương về phủ suy nghĩ."
Lại buông màn cho nàng, đi ra
ngoài. Nàng đợi hồi lâu, không thấy hắn quay lại nữa, chắc là đi thật rồi.
Tần Vũ Lâu bị điểm huyệt, nằm
ngay đơ trên giường một đêm. Ngày hôm sau đứng lên, cả lưng đau như muốn rút
gân.
Từ khi bị gả cho Huệ vương
không có một khắc an bình, quay về nhà mẹ đẻ, vốn muốn im lặng nghỉ ngơi vài
ngày, ai ngờ buổi tối lại bị quấy nhiễu.
Dùng xong điểm tâm, Chân thị
nhất quyết muốn kéo Vũ Lâu đến miếu cầu phúc, nàng thà chết chứ không chịu
khuất phục, ác chiến một phen cuối cùng cũng có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Nhưng sự thật đã chứng mình,
đây đúng là một kết quả cực kỳ tệ hại.
Tần Vũ Lâu một đêm không ngủ,
đang nằm trên giường ngủ bù, lại nghe thấy tiếng Phi Lục thở không ra hơi đi
lên: "Tiểu thư… tiểu thư… không hay rồi, Huệ vương điện hạ tới."