Vũ Lâu giật mình đứng dậy:
"Hắn đến đây làm gì?"
"Đang ngồi ở tiền sảnh
rồi, người mau ra xem xem."
Tần Vũ Lâu lạnh mặt đi ra phòng
khách, từ xa đã nhìn thấy Huệ vương đang đùa giỡn với con chim họa mi của cha
nàng, thầm nghĩ, tên này thật đúng là vô tâm vô phế. (Không tim không phổi - ý bảo bạn í vô
tâm, ruột để ngoài da)
"Thần thiếp tham kiến
Vương gia."
Độc Cô Lam Tranh không có phản
ứng gì, vẫn tiếp tục chơi với con chim. Lưu Hi bèn nhỏ giọng nhắc: "Vương
gia, Vương phi đến."
Độc Cô Lam Tranh như vừa tỉnh
mộng, chợt thấy trước mắt một tòa băng sơn mỹ nhân (Người đẹp băng giá), nhìn chằm chằm nàng một lúc mới nói: "Theo ta
về."
"Không về." Như đinh
đóng cột. (Nguyên văn là
"trảm đinh tiệt thiết")
Độc Cô Lam Tranh không ngờ nàng
lại cự tuyệt như vậy, vội hỏi Lưu Hi: "Làm sao bây giờ? Nàng nói không về
kìa, không phải ngươi nói chỉ cần ta đến đón, nàng nhất định sẽ đồng ý sao? Bây
giờ làm sao?"
Lưu Hi vội quỳ xuống trước mặt
Vũ Lâu, dập đầu một cái: "Vương phi, xin hãy quay về cùng Vương gia
đi."
Vũ Lâu cười lạnh: "Vì sao
ta phải về, ta đã quay về nhà mẹ đẻ đúng như Vương gia mong muốn, ngài nên vui
mừng mới phải chứ."
"…Ta….ta…" Lam Tranh
nghẹn giọng, mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Không có ngươi, ta không ngủ
được!"
Vừa nói xong, ngay cả Phi Lục
đang sa sầm mặt cũng phì cười, những người khác đều cười trộm.
Vũ Lâu lúng túng, tên này sao
dám nói những lời như thế trước mặt mọi người chứ: "Ngươi, ngươi câm
miệng."
Lam Tranh ấm ức: "Ta chỉ
nói thật thôi mà, trở về cùng ta đi ---" nói xong thì túm lấy ống tay áo
của nàng, vẻ mặt đáng thương làm nũng: "Theo ta về đi, theo ta về nhà đi
mà ---"
Mọi người nghẹn cười, đều muốn
xem Vương phi sẽ xử trí thế nào với sự quấn quít của Vương gia.
Nàng không có cách nào, nghiêm
mặt nói vài câu ngươi buông tay đều không có hiệu quả, đang muốn phát điên lên
thì sau lưng lại truyền đến giọng nói mừng rỡ: "Vương gia giá lâm tệ xá mà
vi thần không tiếp đón từ xa, xin Vương gia lượng thứ."
Tần Vũ Lâu vừa nghe đã biết là
giọng của cha mình: "Cha, không phải cha đang làm việc sao, chẳng lẽ Binh
bộ Thị lang nhàn rỗi như vậy à?"
"Vi thần vừa nghe gia đinh
báo liền lập tức trở về, xin Vương gia tha thứ cho lão thần tội chậm trễ."
Tần Khải Canh hạ người thi lễ, lúc cúi đầu liền quay sang nháy mắt ra hiệu với
Vũ Lâu: "Nha đầu chết tiệt kia, thái độ của con cung kính một chút
đi."
"Bản vương muốn đưa nàng
đi!" Lam Tranh thấy người ta khép nép thì lại trở nên ngang ngược:
"Mau trói con gái của ngươi lại, hồi phủ cùng bản vương."
"Ha---" Vũ Lâu trừng
mắt: "Ngươi nói cái gì?"
"Tần thị lang, mau bảo ban
con gái của ngươi đi." Lam Tranh tóm được nhân tố có thể chế ngự được Tần
Vũ Lâu - Tần lão cha.
"Vũ Lâu!" Tần Khải
Canh trợn mắt: "Chớ vô lễ!" Vũ Lâu hừ lạnh một tiếng, sa sầm mặt.
Tròng mắt Tần Khải Canh đảo qua, cố bày ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt:
"Ôi--- không biết Viễn Địch ở trong ngục còn có thể chịu đựng được bao
lâu. Là vi phụ vô năng, chỉ mong Viễn Địch đừng trách ta…"
"Được lắm!" Nhắc đến
ca ca, thì nàng chỉ có thể thỏa hiệp: "Con theo hắn về là được chứ
gì!"
Lam Tranh vui mừng nhướng mày,
chạy tới kéo tay nàng: "Ngươi chịu theo ta về?"
"Ừm."
"Ngày mai chúng ta sẽ
về."
"Sao lại là ngày
mai?"
"Ta muốn ngủ ở đây một
đêm, ta chưa từng ở nhà dân thường bao giờ."
"Không được. Lập tức quay
về Vương phủ." Để hắn ngủ lại đây, hắn không quậy tung Tần phủ lên mới là
lạ, nhất định không được.
"Không chịu, không chịu,
không chịu, không chịu……" Lam Tranh lắc lắc tay Vũ Lâu, lặp đi lặp lại hai
từ này.
Vũ Lâu bịt tai nói: "Được
rồi, theo ý ngươi, mau ngậm miệng lại! Ở lại đêm nay được chưa."