Thế mới nói, điện thoại đúng là một thứ làm cho người ta không thích nổi.
Tối đó An Tiệp với ba đứa nhóc nhà họ Mạc ầm ĩ đến khuya, vốn tính hôm sau phải ngủ đến lúc tự nhiên dậy mới thôi, thế mà mới sáng sớm ngày ra đã bị cái điện thoại quên tắt ở tủ đầu giường réo đoạt mệnh liên hoàn call hành cho phải tỉnh lại.
Con mẹ nó chứ Túy Xà, tuyệt đối là trả thù mà!
An Tiệp ấn phím nghe, híp mắt không nói không rằng.
“Đêm qua chú đi đâu đóng vai trai tơ lừa con gái? Mấy giờ rồi còn chưa dậy hửm?”
Sáu giờ mười lăm phút…… Đồ con rắn chết tiệt, tui ân cần hỏi thăm mười tám đời nhà ông…..“Có chuyện mau nói có rắm mau phóng.”
Đầu dây bên kia, Túy Xà cực nhanh nói ra một địa điểm, sau đó mong chờ hóng phản ứng của y.
An Tiệp dừng một chút, đúng là có chút không phản ứng kịp: “Làm gì?”
“Chiều nay anh đến Bắc Kinh, chú đến khách sạn này tìm anh……”
“Tôi không……”
“Cái gì? Hả? Ai u…… Cái sân bay này ầm ĩ quá không nghe thấy, chú nói người làm việc lâu dài ở đây sẽ bị biết bao tổn hại thể xác tinh thần chứ! Thế nhé, khoảng năm giờ chiều, không gặp không về!”
An Tiệp đờ đẫn nghe âm báo bận trong điện thoại, mãi mới phản ứng lại…y vùi kín mặt trong gối đầu____ đúng là kết bạn không cẩn thận sẽ không gặp nổi người hiền mà……
========================
Oán giận thì oán giận nhưng cuối cùng An Tiệp vẫn đúng giờ đến địa điểm Túy Xà nói, khí lạnh cắt da cắt thịt chỉ chớp mắt đã bị hơi ấm khô hanh đến buồn ngủ trong đại sảnh của khách sạn thổi tan, An Tiệp ngồi trên salon ở đại sảnh chờ Túy Xà, cởi áo khoác ra ném sang một bên.
Túy Xà từ xa lắc chạy đến Bắc Kinh hiển nhiên không phải đến chơi, An Tiệp có chút nghĩ không thông, lúc này, Túy Xà buông hết bao nhiêu công việc bận rộn nhạt nhẽo mà hẹn y ra đây là có ý gì.
An Tiệp phải chờ không lâu, chỉ chưa đến năm phút sau đã thấy tên đàn ông bất luận ở đâu cũng muốn đeo kính râm ra vẻ cool ngầu đi từ trong thang máy ra rồi bổ nhào về phía y, không thèm để ý đến ánh mắt người khác mà giữ chặt lấy tay y: “Thằng cháu à, nhớ chết chú mày rồi!”
Động tĩnh lớn cứ như là sợ không có người xúm vào vây xem vậy.
An Tiệp đột nhiên phát hiện thì ra tên bạn già này còn có thiên phú tấu phim hài nhi đồng cơ đấy.
Túy Xà đấm một nhát rõ mạnh lên vai y: “Mày là cái thằng nhóc vô lương tâm, thời gian dài như thế mà chả thèm gọi báo bình an cho chú gì cả! Không biết chú lo cho mày thế nào sao!”
An Tiệp đờ đẫn nhìn gã phát điên vượt mức người thường. Trong lòng tự nhủ ngoại trừ một bên nước mắt một bên nước mũi có chút giả tạo ra thì trên cơ bản tên này rất có tiềm lực dấn thân phát triển trong giới văn nghệ nha.
Mãi sau, màn diễn thuyết nhận cháu của ‘ông chú’ Túy Xà mới kết thúc, bấy giờ gã mới bắt lấy cánh tay An Tiệp kéo vào thang máy.
An Tiệp ngoại trừ lúc đứng lên không cẩn thận dẫm phải chân ‘chú của y’ một nhát thì cũng không có động tác phản kháng rõ ràng nào khác.
Vào trong phòng, Túy Xà trở tay khóa cửa lại, nhẹ nhàng thở ra. An Tiệp cười lạnh một tiếng, giơ chân lên lần nữa, Túy Xà tuân theo truyền thống kẻ thức thời không chịu thiệt trước mắt, mau mắn nhảy lên tránh dạt sang bên, gỡ kính mắt xuống để lộ ra một khuôn mặt tươi cười có chút vô sỉ.
An Tiệp trợn trắng mắt, thở dài, khoa tay múa chân một hồi, đôi mi hơi nhướn nhìn chăm chăm Túy Xà.
Túy Xà xoa xoa mũi, khoát tay với y: “Thôi.”
An Tiệp không nói không rằng mà đánh giá căn phòng hết lượt từ trên xuống dưới, Túy Xà đặt mông ngồi lên sa lon: “Không cần nhìn nữa, phòng này anh xác định là không có vấn đề, với thủ đoạn của hắn chưa có bản lĩnh mó tay mó chân vào chỗ của anh đâu.”
An Tiệp đứng dựa vào tường: “Ông anh nói ‘hắn’ là ai?”
“Còn ai vào đây nữa, Địch lão tam thành Bắc Kinh chứ ai.” Túy Xà không chút để ý rũ rũ mi mắt, châm một điếu thuốc, vết sẹo dài trên mặt bỗng có chút dữ tợn,“Lấy khả năng của Địch lão tam, anh vừa xuống máy bay có lẽ hắn đã nắm được động tĩnh rồi.”
“Thế lúc trước……”
“Lúc trước thuê nhà và làm chứng minh thư cho chú không phải là anh tự mình ra tay, nếu không thì chú có thể yên thân suốt nửa năm sao?” Túy Xà phun ra một vòng khói,“Nhưng mà phiền toái lần này không phải Địch lão tam.”
An Tiệp ngồi xuống đối diện với gã: “Ông anh cứ nói đi, không dọa chết tôi được đâu.”
Túy Xà thở dài, nhìn y cả nửa ngày mới nói nhẹ tênh: “Chú có nhớ cái người ở Thượng Hải kia không?”
Khóe mắt An Tiệp giật giật, dùng một loại giọng điệu cũng nhẹ nhàng không kém mà trả lời: “Kiếp sau vẫn nhớ rõ.”
“Hà lão đại, Hà Độc Lang, Hà Cảnh Minh…… chú thích kiểu gọi nào?”
An Tiệp dựa vào lưng sofa như không có xương, mặt không biểu tình nhìn gã: “Tùy ý ông đi.”
Túy Xà gẩy gẩy tàn thuốc: “Hắn tìm anh đòi người — muốn chú.”
An Tiệp sửng sốt một chút, sau đó nhìn Túy Xà mà cười, giơ tay chỉ gã: “Tìm ông anh muốn tôi?” Lắc đầu, An Tiệp thấy ngay đầu năm y đã phải nghe một truyện cười rõ lạnh,“Nói thật, tôi trước sau vẫn nghi ngờ hắn có bệnh…… Qua chuyện này, ông anh đã chẩn đoán chính xác được cho hắn rồi chứ?”
Túy Xà cũng cười, chỉ là nụ cười của gã vừa nở đã tắt, có chút máy móc: “Hắn xác thực có chút vấn đề tâm lý.” Lập tức Túy Xà khép mắt nhìn chằm chằm cái bật lửa trên bàn, trầm giọng nói,“Có lẽ anh phải rạch vào vết sẹo của chú, đừng để trong lòng.”
An Tiệp ghếch chân bắt chéo, hai tay khoanh trên đầu gối: “Bao nhiêu năm rồi, nếu tôi cứ làm khó dễ chính mình thì có sống nổi hay không? Nói xem, sao hắn lại tìm ông đòi người”
“Mười năm trước____” Túy Xà cẩn trọng liếc nhìn An Tiệp, lại lập tức rũ mi mắt xuống,“Mười năm trước Mộc Liên mất, chú bệnh nặng một trận, có phải không?”
“Đúng là có chuyện này.”
“Chú có nhớ người đầu tiên trông thấy khi tỉnh lại là ai không?”
An Tiệp nghĩ nghĩ, trả lời bằng giọng điệu đạm nhạt: “Hà Cảnh Minh, sao?”
“Chú nằm viện là dưới danh nghĩa của hắn___” Túy Xà rít mạnh một hơi thuốc lá,“Chuyện này cũng là mãi về sau anh mới biết.”
“Hắn tìm ta đòi tiền thuốc à?”
“Không…… hắn thừa dịp chú không có ý thức, đã để một thứ đồ…trong cơ thể chú.” Túy Xà dừng lại, quan sát phản ứng của An Tiệp.
Phản ứng của An Tiệp ngược lại bình tĩnh một cách thần kì, y chỉ vô thức liếc cánh tay mình: “Tiêm thịt hay là tiêm tĩnh mạch? Chuyện này ông anh không nói thì đúng là tôi không biết đấy, cơ mà cũng lại phải nói tiếp…hình như xưa nay tôi làm gì có thói quen chơi thuốc đúng không? Bất kể là trước đó hay về sau này, hơn nữa sau khi xuất viện ngay cả thuốc lá cũng cai mà.”
Túy Xà lắc đầu: “Hắn không tiêm cho chú thuốc đặc hiệu gì đâu, anh nghe nói hắn cấy vào cơ thể chú một con chíp, có công năng định vị.”
An Tiệp ngây người: “Công năng gì, định vị? GPS?” Lông mày y nhăn càng ngày càng chặt____ cảm giác bao nhiêu năm nay đi đến đâu cũng bị người ta theo dõi…… thực sự là tương đối ghê tởm,“Ông anh không đùa đấy chứ hả?”
Túy Xà nhanh chóng nói: “Chú…chú đừng phản ứng quá lớn, kỳ thật vật kia đã sớm mất đi hiệu lực, bằng không Độc Lang lúc tìm đến anh cũng không trở thành cái tên điên khùng hết thuốc như vậy.”
An Tiệp nghĩ nghĩ: “Bởi vì kẻ tên ‘An Ẩm Hồ’ đã chết trong đại sa mạc, thay đổi thân thể sao?” Y khoát khoát tay ngăn lại những điều Túy Xà còn đang muốn nói,“Tín hiệu biến mất ở sa mạc, sau đó chẳng bao lâu ông anh lại tự mình dẫn người xuất hiện ở đó, cho nên hắn nhận định là ông đã giấu An Ẩm Hồ đi rồi___Cái này rất hợp với logic, cái chính là…tôi không nghĩ ngày đó đã có thứ đồ có trình độ khoa học kỹ thuật cao như thế thôi.”
“Tên điên kia ai mà không tìm ra, thứ gì mà chẳng kiếm được?” Túy Xà nở nụ cười,“Xem ra chú vẫn còn rất tỉnh táo___Chưa bị tin tức này oanh tạc cho ngu đi. Tháng trước Hà Cảnh Minh đã tìm người liên lạc với anh, mấy hôm trước rốt cục ngồi không yên, tự mình chạy từ Thượng Hải qua tìm anh đây này, chú nói xem làm thế nào giờ?”
An Tiệp không biết nên khóc hay cười: “Làm thế nào giờ? Gọi điện cho bệnh viện tâm thần chứ sao nữa, nể giao tình mấy năm ngày đó tôi đã tha cho hắn một lần, áo đã dứt nghĩa đã đứt…Mới nghe có người tìm tình nhân khắp thế giới chứ chưa nghe thấy ai đi tìm kẻ thù khắp thế giới bao giờ. Ông anh có thể bảo hắn cứ yên tâm đi, đừng nói An Ẩm Hồ ‘chết’ rồi, cho dù còn sống, hơn mười năm trôi qua tôi cũng sẽ không coi những lời đã nói là rắm thối, tuyệt đối sẽ không tìm hắn gây phiền phức đâu, kêu hắn nên làm cái gì thì cứ làm cái đó đi.”
Túy Xà nhìn y bằng ánh mắt vô cùng phức tạp: “Chú không rõ…anh cũng không rõ vì sao hắn phải đào ba thước đất nhất định tìm cho ra chú, nhưng mà____”
Lúc này có người cung kính đứng bên ngoài gõ gõ cửa, Túy Xà đứng dậy mở cửa, người tới nói: “Lão đại, Địch tiên sinh ở dưới lầu chờ anh.”
“Biết rồi, tìm mấy anh em tiếp đãi trước đi, đừng chậm trễ.”
Người tới gật đầu rời đi, Túy Xà khép cửa lại nhìn An Tiệp: “Hà Cảnh Minh đã tìm được anh, thì chỉ sợ không bao lâu sau cũng sẽ biết anh đưa một người đến Bắc Kinh, Ẩm Hồ, chú phải thấy may mắn khi tuổi chú bây giờ chỉ đủ để làm cháu anh đấy.”
==================================
Khi An Tiệp đi theo Túy Xà xuống lầu, kỳ thật đã tương đối hiểu được mục đích Túy Xà từ xa ngàn dặm chạy tới, còn cử hành một cuộc đại hội nhận thân rồi.
Nói trắng ra là, nếu Hà Cảnh Minh sẽ nhanh chóng biết được Túy Xà đưa một người thần bí từ Tây Bắc đến Bắc Kinh, thì chẳng bằng phô luôn người này ra để cho cả thế giới biết người thần bí này chẳng qua là một thiếu niên còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà thôi, chung quy vẫn tốt hơn để cho Hà Cảnh Minh tự điều tra một chút….. Dù sao thì cơ thể mười mấy năm trước của mình, mấy tên bạn già đều nhận ra cả.
Thế nhưng thành thật mà nói trong lòng y vẫn không được tự nhiên. Túy Xà lôi xềnh xệch y xuống lầu, nói rằng không thể bảo y không ở đây được, chẳng qua…… Chẳng lẽ Hà Cảnh Minh có thể nhận ra y, Địch Hải Đông ___Thụy Sư lại không nhận ra hay sao?
Tuy rằng Túy Xà hết lần này đến lần khác làm cho y yên tâm, y cũng không phải không tin bạn cũ, nhưng mà cái tâm để ý này vẫn là chẳng thể bỏ xuống nổi.
Cho đến tận khi y nhìn thấy người đã xa cách mười năm ____
Ngay khi An Tiệp ra khỏi thang máy thì đã trợn to hai mắt, cơ hồ không dám tin người đàn ông trung niên gầy như bộ xương khô mặc áo Tôn Trung Sơn xám nhạt chính là Thụy Sư năm đó, hơn nữa y rốt cuộc cũng hiểu rõ vì sao Túy Xà lại nói y cứ yên tâm____Đôi mắt của người này, đã không còn nhìn thấy được nữa.
Có người cúi người nhẹ nhàng nói gì đó bên tai Địch Hải Đông, trên mặt hắn lộ ra nét cười, vịn vào cây gậy đứng lên, hướng về phía tiếng bước chân truyền đến: “Túy Xà, nhiều năm không gặp.”
Tính tình hung ác từ tận trong xương tủy năm xưa tựa hồ không còn mảy may bóng dáng, bên dưới thân thể khô quắt thậm chí có thêm một phần nho nhã và nội liễm. An Tiệp có chút run sợ nhìn người này bắt tay Túy Xà mang theo chút tươi cười bình thản để hàn huyên. Lúc này y mới ý thức được, dường như, những ngày tháng của mình ngày đó, đã là chuyện từ lâu lắm lâu lắm trước đây rồi.