Biểu cảm và vết sẹo của Túy Xà vẫn bị che kín dưới hai mắt kính đen tổ chảng. Gã không mặn không nhạt nói đôi câu chuyện phiếm với Địch Hải Đông, sau đó mới đẩy An Tiệp vẫn đứng im lặng một bên ra: “Tôi đến cũng chẳng có ý gì đâu, mấy năm trước nhận nuôi một thằng nhỏ, năm nay sắp thi đại học rồi mới chuyển hộ khẩu đến cho thuận tiện. Nó đến cũng nửa năm rồi, tôi không yên tâm lắm mới qua thăm.”
Túy Xà kéo An Tiệp: “Gọi chú Địch.”
An Tiệp dựng đứng hai hàng lông mày, nghĩ bụng tên Túy Xà rõ ràng đang nhân cơ hội chơi mình mà. Y im lặng chốc lát mới đè thấp giọng hàm hồ gọi một tiếng: “Chú Địch.”
Địch Hải Đông gật đầu về phía y: “Chú Địch ở phía Tây thành phố, tí nữa sẽ chép địa chỉ và số điện thoại cho con, có chuyện gì cứ nói. Chú Địch con ở Bắc Kinh đã nhiều năm như vậy, bản lĩnh gì thì có thể không có nhưng dù sao cũng được cái quen thuộc địa bàn, lại là bạn cũ của chú con, con đừng khách khí với ta.”
An Tiệp ậm ừ đáp lời, không nói gì.
Túy Xà vỗ vỗ vai y: “Thằng nhỏ này chưa trải chuyện đời, đầu óc còn hạn hẹp lắm, tam ca, đừng có chấp nhặt với nó.”
Địch Hải Đông hàm hậu lắc đầu: “Con cháu….sao không đưa sang nước ngoài? Đỡ phải thi đại học chẳng phải là thoải mái hơn sao?”
“Nhóc con ương bướng này không nghe, cứ nhất định muốn thi thử cơ,” Túy Xà cười cười,“Hơn nữa, tôi không thể tránh được tiền của vương bát đản lại trả về cho vương bát đản, phải không nào?”
Địch Hải Đông hiếm hoi khó thấy bị gã chọc cho vui vẻ: “Túy Xà ơi là Túy Xà…… Đã nhiều năm như vậy, chú thật đúng là……” Giọng nói của hắn càng ngày càng thấp, cuối cùng nhỏ đến mức gần như thì thầm,“Chẳng hề thay đổi chút nào……”
Mấy âm tiết cuối cùng chìm trong cổ họng, người khác rốt cuộc không nghe rõ. Hắn nói xong, lắc lắc đầu, sờ soạng chậm rãi đứng lên, một người đàn ông trung niên bên cạnh lập tức vươn tay đỡ lấy, Địch Hải Đông gõ gõ cây gậy trong tay xuống nền nhà: “Đã như vậy, ta không quấy rầy chú cháu hai người hàn huyên nữa, từ nay về sau ở Bắc Kinh có chuyện gì thì cứ việc bảo ta……” Hắn vừa định đi, lại như chợt nhớ ra cái gì mà quay đầu lại, hướng về phía An Tiệp, cười cười,“Chú Địch hơi lớn tuổi, có chút hồ đồ rồi, quên hỏi con tên gọi là gì?”
Trên mặt Túy Xà nở nụ cười cổ quái: “Đứa nhỏ này vốn là ở cô nhi viện, không tên không họ, tôi nhận về mới đặt cho nó cái tên mới…Lại nói, là tên mượn của cố nhân.”
Địch Hải Đông dừng bước: “Ồ? Là vị cố nhân thần thông quảng đại nào thế?”
“Người này…ông anh cũng quen biết đấy,” Túy Xà vuốt vuốt cái bật lửa trong tay, gằn từng tiếng nói,“Cái tên tôi đặt cho nhóc con này, là An Tiệp.”
An Tiệp ngừng bặt hô hấp, sắc mặt Địch Hải Đông trong nháy mắt trắng bệch đi, những ngón tay nắm đầu gậy không không chế nổi trở nên run rẩy, cơ thịt hai bên má co rút, hai con mắt trống rỗng nhìn chòng chọc về hướng An Tiệp và Túy Xà đang đứng.
Nhất thời mọi thứ đều yên lặng, chỉ còn tiếng khép mở của cái bật lửa trên tay Túy Xà, hồi lâu sau, Địch Hải Đông mới hít sâu một hơi, khuôn mặt khô quắt nặn ra một nụ cười rất khó coi: “Tên rất hay.”
Nói xong, hắn rời đi, không quay đầu lại.
==============================
Bên này An Tiệp bận tống tiễn một đám yêu ma quỷ quái già đời, bên kia Mạc Thông đương nhiên cũng không nhàn rỗi. Buổi chiều có một cuộc điện thoại gọi Tiểu Cẩn ra ngoài lêu lổng, Tiểu Du thành thật ngồi trong phòng mình đọc sách. Chạng vạng, cậu ta thấy trong nhà không còn việc gì, thông báo một tiếng rồi cũng rời đi.
Tứ ca hẹn gặp cậu ta, muốn dùng thân phận Hắc Y đi đối phó với lão giặc Tây Trần Phúc Quý.
Mạc Thông đứng chờ ở cửa nhà một lúc, có lẽ vì đang trong kì nghỉ tết nên taxi qua lại chẳng trống cái nào, vì thấy cậu ta đút tay túi quần, chuẩn bị đi đường tắt sang con phố khác thử vận may. Đối diện tiểu khu là một con đường không lớn không nhỏ, thế nhưng chếch sang bên cạnh một chút lại là một ngõ nhỏ lâu năm không tu sửa, bên trong vừa ẩm vừa hẹp, thi thoảng còn có con chó nhà nào đó dừng lại ngay ven đường để giải quyết vấn đề quốc kế nhân sinh của nó.
Qua khúc ngoặt là tới nhà vệ sinh công cộng, đường hơi rộng ra, cạnh đó có nhà mở quán nhỏ bán quà vặt, thuốc rượu chè đường, mấy năm trước còn có hàng bán sữa chua đựng trong hộp sứ, Tiểu Du lúc bé đi qua kiểu gì cũng phải uống mới chịu, đáng tiếc giờ đã không còn nữa. Còn có một gia đình gần đó bán đồ ăn, vợ chồng họ đều là người bên ngoài vào thành phố kiếm ăn, đồ ăn chất lượng không tồi, mấy bà già trong tiểu khu đôi lúc không tiện đi lại vẫn thường thích tới.
Lúc đi qua quán ăn, Mạc Thông vô thức ngẩng đầu lên nhìn qua thì vừa lúc trông thấy người quen. Có lẽ là ba mẹ đi làm không có nhà, con bé lục thùng rác dưới lầu đêm đó đang im lặng cầm quyển sách ngồi trước cửa quán trông coi số thức ăn chẳng còn nhiều cũng không còn mới. Con bé mặc bộ quần áo nửa cũ nửa mới, cổ tay và góc vạt cái áo cao bồi đã bị mài đến sổ lông, chất vải trông thô cứng lại hơi chật, bên dưới còn lộ ra cái áo len đỏ sậm.
Trên tay con bé nứt nẻ, chóp mũi nhỏ nhắn và hai gò má lạnh đến đỏ ửng, tóc buộc thành lọn vừa đen vừa dày rũ xuống sau gáy. Ngoại trừ thi thoảng sụt sịt mũi, dường như toàn bộ tinh lực đều đặt hết vào cuốn sách trên tay nó.
Mạc Thông lắc đầu, càng cảm thấy con bé Tiểu Cẩn nhà mình cần phải ăn đòn.
Cậu ta rụt cằm vào khăn quàng tiếp tục đi về phía trước, chợt nhớ ra hình như ngoài mình còn An Tiệp là để ý đến con bé này, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy thật kì quái, cân nhắc cẩn thận mà nói, nếu An Tiệp thật sự đứng cùng một chỗ với con bé thì đúng là khí chất chẳng hợp chút nào, kiểu gì cũng thấy rõ kì quặc.
Cơ mà kì quặc hay không kì quặc thì có tí ti quan hệ nào với mình đâu cơ chứ? Mạc Thông kịp thời kéo gấp tư duy của mình lại ngay khi phát hiện nó càng ngày càng chệch khỏi đường ray.
Dù sao rau xanh củ cải có kiểu yêu khác nhau …… Dù sao rừng rộng mênh mông, cây quý chim lạ gì mà chả có.
Mạc Thông nghĩ chắc là mình bị ma âm của Tiểu Cẩn xuyên tai độc hại nhiều năm quá rồi, cứ xoắn xuýt mãi nhóc hàng xóm kia làm cái gì….. Ranh con mới học đến cấp ba mà lúc nào cũng thích làm bộ làm tịch……
===========================
Trần Phúc Quý cho dù có hút xì gà cũng chẳng giống được Holmes, mái tóc trắng khô xơ cuốn lên đỉnh đầu nhìn còn có chút giống loài chó Kinh Ba nổi tiếng Bắc Kinh nữa là khác. Nếp nhăn khóe miệng rất sâu làm cho khi lão không cười có cái vẻ vừa già vừa xấu lại vừa âm hiểm. Da tay lấm tấm đốm đồi mồi, làn da chảy nhão bao bọc xương thịt có cái màu như cánh gà nướng tiêu mọc mốc.
Bên cạnh mấy cô nàng ăn đêm, lão trò chuyện câu được câu không với Hứa Lão Tứ mà rõ ràng là không yên lòng, thi thoảng lại liếc nhìn ra ngoài cửa ra vào. Hứa Lão Tứ cũng không giận_____Ít nhất thì trên mặt hắn vẫn treo cái vẻ mặt ôn hòa lên giết thời gian với lão, hắn biết thừa lão giặc Tây này đang đợi ai, là Hắc Y mà tên tuổi cơ hồ chỉ trong một đêm đã nổ vang lỗ tai của lưu manh côn đồ lớn nhỏ trong kinh thành này.
Thủ đoạn người trẻ tuổi kia dùng để xử lý Tào Binh thực sự là quá đẹp, hơn một tháng thời gian mà cục diện thay đổi bất ngờ, không một ai ngờ tới cái tên bốn mắt Hứa Lão Tứ gần đây không để lộ bản lĩnh, chỉ dùng một Hắc Y đã hất cẳng được Tào Binh. Thật đúng là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu, ngay cả Trần Phúc Quý cũng có vài phần kính nể đối với cậu ta, lão chỉ đích danh, nói chuyện với Tứ ca, không có cậu ta là không được.
Như vậy chừng hai mươi phút mới có một người từ cửa bước vào, cậu ta mặc cái áo lông siêu mỏng bình thường, đầu hơi cúi thấp, nửa khuôn mặt chôn trong khăn quàng cổ.
Trần Phúc Quý nháy mắt ra hiệu, bà chủ đang đích thân tiếp khách ở một bên rất hiểu chuyện lập tức chạy lại tiếp đón.
Mạc Thông lại lùi về sau một bước, tránh khỏi bộ móng vuốt đủ loại màu sắc còn muốn giết người hơn cả Mạc Cẩn, liếc mắt nhìn cô ta, sau đó gật đầu với Trần Phúc Quý và Hứa Lão Tứ: “Xin lỗi, Trần tiên sinh, Tứ ca, tết nhất đường xá không dễ đi, đã muộn một chút rồi.”
Cậu ta ngồi trên chiếc sofa nhỏ mới được kê ra, hơi hơi nới lỏng khăn quàng một chút để lộ cái cằm nhòn nhọn.
Trần Phúc Quý cười cười, mở miệng, ngoại trừ khi uốn lưỡi phát âm có chút kì quái ra thì trên cơ bản lão nói được tiếng phổ thông giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn: “Người trong nhà, không cần khách khí.” Lão nhìn thoáng qua bà chủ bị gạt ra đang ngồi bất mãn một bên, nháy nháy mắt với Mạc Thông,“Thế nhưng từ chối một người phụ nữ….có vẻ không được hay lắm nhỉ?”
Mạc Thông nhếch khóe miệng, thẳng thắn: “Trần tiên sinh không biết rồi, tôi thích đàn ông.”
Trần Phúc Quý sửng sốt một chút, giống như không nghĩ rằng cậu lại thẳng thừng như vậy, Hứa Lão Tứ phải nhanh chóng hòa giải: “Chú Trần, thằng nhóc Hắc Y này vừa bộc trực vừa bướng bỉnh, không biết cách nói chuyện, ngài đừng chấp nhặt với cậu ta.”
“Đâu có,” Trần Phúc Quý khoát khoát tay,“Tôi rất thích Hắc Y có thể đối đãi thẳng thắn như vậy đó chứ, rất tự tại.”
Mạc Thông thật ra rất muốn nói cho lão biết cái câu “rất tự tại” này không giống khẩu âm Bắc Kinh mà có chút giống khẩu âm Trung Đông thì đúng hơn.
“Ây dô, ngài xem, chẳng phải là tôi đây chưa biết rõ ràng đã hành động hấp tấp hay sao,” Bà chủ cười giả lả,“Chẳng phải chỉ là thích thiếu gia hay sao, muốn dạng gì mà chị đây chả có, chị gọi tới cho chú em chọn, thế nào?”
Mạc Thông ngẩng đầu tặng cho cô ta một cái nhếch miệng ngoài cười mà trong không cười: “Không vội, chị thì thôi đi, tôi thích giai nhà lành cơ.”
Chỉ một câu oanh tạc cho bà chủ tái mét cả mặt. Hứa Lão Tứ trừng mắt nhìn Mạc Thông, mà Trần Phúc Quý lại rất sung sướng vỗ vai cậu ta: “Người trẻ tuổi, thật là có khiếu hài hước mà.”
“Trần tiên sinh……”
“Ai, giao tình của chúng ta còn phân biệt cái gì, gọi chú Trần.”
Mạc Thông dừng một chút, không cười mà chỉ gật đầu: “Chú Trần.” Cậu ta ngẩng đầu nhìn những người không liên quan, Trần Phúc Quý hiểu ý nói với bà chủ: “Mang các cô em ngọt ngào của cô ra ngoài nghỉ trước đi.”
Đợi trong phòng yên tĩnh, Mạc Thông mới không nhanh không chậm mở miệng: “Người và của trong tay Tào Binh tôi đã thu xếp gần như ổn cả, nghe nói ngài muốn có gì đó, lúc nào thì phái người xuống kiểm kê?”
Nghe vậy Tứ ca cũng phải sửng sốt một hồi: “Nhanh như vậy sao?”
Mạc Thông nhìn Tứ ca, lại dời ánh mắt về phía Trần Phúc Quý, bâng quơ nói: “Không tính là nhanh, tôi đã sớm cho người bắt tay làm những chuyện này, tránh cho gã vừa chết thì lũ sâu bọ dưới tay đã gây phiền phức___Người Trung Quốc chúng ta làm việc cần chú ý lo trước tính sau, chú Trần, ngài nói có phải không?”
Cơ mặt của Trần Phúc Quý co rúm một chút theo phản xạ, đột nhiên vứt điếu xì gà hút dở sang một bên, hai tay giao nhau, hếch cằm, biểu cảm cợt nhả trên mặt biến mất không thấy tăm hơi. Lão nhìn Mạc Thông chằm chằm.