Thủy Diệu m cắn răng một cái, nói : "Nương nương, lúc ngài phái người đưa mật tín tới, còn dặn nô tỳ sau khi xem xong liền thiêu hủy, vừa vặn lúc ấy không có đèn đuốc, nô tỳ liền đem nó để vào trong miệng. . . . . ."
Vân phi cười lạnh: "Hừ, ngươi là nói ngươi nuốt ăn vào bụng rồi? Ngươi nói lời này lừa ai đây? Chẳng lẽ còn có thể xé ra bụng của ngươi lấy ra sao?"
Thủy Diệu m sâu kín thở dài: "Nương nương, nô tỳ địa vị thấp, tự nhiên là có thể bắt cá biệt chuôi. Xem xongmật tín nô tỳ tuy rằng nhét vào miệng, nhưng cũng không có nuốt vào. . . . . ." Từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, đưa cho Phượng Thiên Vũ.
Vân phi khẻ biến sắc. Bà muốn nhào đầu về phía trước đoạt lấy, vốn dĩ so với công phu của Phượng Thiên Vũ , chính mình hoàn toàn không thể so với hắn. . . . . .
Phượng Thiên Vũ xòe chiếc quạt, nhẹ phất phơ vài cái, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh, tựa tiếu phi tiếu nhìn Vân phi liếc mắt một cái: "Vân phi nương nương, hiện tại ngươi còn có gì để nói?"
Chứng cớ xác thực đã bị người ta nắm ở trong tay, Vân phi đến giờ phút này cũng không có gì để nói.
Khuôn mặt tuấn tú của Phượng Thiên Vũ trầm xuống, lạnh lùng thốt: "Vân phi nương nương, ngươi cố ý sai khiến lăng nhục Thái Tử Phi, vậy có đem thái tử ta đây để vào mắt không?"
Vân phi sắc mặt tái nhợt, ngoài mạnh trong yếu nói: "Thái tử không nên hiểu lầm, Bổn cung làm như vậy cũng là vì thiên thu đại nghiệp của hoàng gia, thái tử chỉ chuyên sủng Thái Tử Phi, không thể giúp hoàng gia khai chi tán diệp. . . . . ."
Mọi người mắt thấy ngay cả hoàng phi đều thẩm tra ra, trong lòng âm thầm kinh hãi.
Hiểu được chuyện riêng của hoàng gia biết đến càng nhiều thì chết càng nhanh, vài vị Cáo Mệnh phu nhân đứng không vững nữa, đều lấy cớ có việc cáo từ.
Phượng Thiên Vũ cũng không ngăn trở, để mặc cho các nàng rời đi.
Ngay cả thị vệ cung nữ cũng bị hắn điều đi ra ngoài.
Long Phù Nguyệt không nghĩ tới án té ngã nho nhỏ cư nhiên thẩm ra một đại BOSS lớn như vậy, vừa tức giận vừa là buồn cười.
Rõ ràng khoanh tay ngồi ở một bên, xem Phượng Thiên Vũ xử lý như thế nào.
Phượng Thiên Vũ cười nhẹ: "Vân phi nương nương, ngươi bất quá chỉ là một phi tử của phụ hoàng, cũng không phải mẫu hậu của bổn vương, chuyện của bổn vương đâu tới lượt ngươi hỏi tới? Nói sau ——"
Hắn ngừng lại một chút, ngón giữa tay trái nhẹ gõ mặt bàn: "Vân phi nương nương luôn luôn chẳng quan tâm đối với chuyện của ta, lúc này làm sao có thể bỗng nhiên quan tâm như vậy? Hay là —— Vân phi nương nương làm như thế cũng là có người bày mưu đặt kế ?"