Vân phi sắc mặt khẽ biến thành hơi biến, người chân chính bày mưu đặt kế cho bà làm chuyện này là lão hoàng đế.
Nhưng bà đánh chết cũng không dám đem lão hoàng đế cũng khai ra.
Trừ phi đầu của bà chỉ để cho con lừa nó đá!
Cắn răng nói: "Thái tử, chứng thật là Bổn cung vì thái tử suy nghĩ, mới làm chuyện này, không liên quan đến người nào."
Bà dù sao cũng là phi tử của lão hoàng đế , Phượng Thiên Vũ mặc dù là thái tử, quyền thế thông thiên, nhưng hắn cũng không thể đem vị mẫu phi trên danh nghĩa này xử phạt được
Dù sao cũng không phải đại gian đại ác, hắn có năng lực đem mình làm thế nào?
Đôi mắt của Phượng Thiên Vũ nhíu lại, bỗng nhiên chậm rãi cười: "Vân Thiên
Hằng tướng quân anh dũng thiện chiến, rất được bổn vương coi trọng, bất
quá hắn ngày hôm trước phạm vào một lỗi không lớn không nhỏ, thực làm
cho bổn vương khó xử, không biết nên xử trí như thế nào. . . . . ."
Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, không rõ hồ lô của Phượng Thiên Vũ muốn
làm cái gì, tại sao bỗng nhiên đem đề tài câu chuyện chuyển sang hướng
khác?
Sắc mặt Vân phi cũng đại biến, Vân Thiên Hằng này đúng là
đệ đệ duy nhất của nàng, chính mình tuy rằng không sợ Phượng Thiên Vũ sẽ làm gì mình, nhưng đệ đệ hiện tai là thủ hạ dưới quyền của Phượng Thiên Vũ, mặc cho hắn quay vong trong tay. . . . . .
Khí thế của bà nhất thời mềm nhũn ra, cắn cắn môi: "Ngài định như thế nào?"
Phượng Thiên Vũ nở nụ cười, tươi cười khuynh quốc khuynh thành: "Vân phi nương nương, người là ái phi của phụ hoàng, lại thông minh như vậy, khẳng
định là biết ta đang nghĩ thế nào . Ta không có yêu cầu gì khác, chỉ hy
vọng Thái Tử Phi vĩnh viễn bình an , không cần lại có người tìm nàng gây phiền toái. Ta nghĩ điểm này, Vân phi nương nương nhất định có thể làm
được?"
Vân phi ngẩn ra, cười khổ một cái: "Bổn cung sẽ cố hết sức."
Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: "Có thể có những lời này của Vân phi nương
nương, ta đây an tâm rồi. Tốt lắm, nếu như chủ mưu là người khác , bổn
vương không thể không lột da hắn, nhưng nếu là Vân phi nương nương, Phù
Nguyệt nhà ta xem như gặp chuyện không may vậy. Bất quá, ta cũng tin
tưởng về sau sẽ không còn có những chuyện tương tự xảy ra. Cáo từ. "
Cũng không thèm nhìn đến ánh mắt của người chung quanh, đem Long Phù Nguyệt dìu đứng lên, đi ra ngoài.
Thủy Diệu m sắc mặt thảm biến, mãnh liệt nhào đầu về phía trước, quỳ gối
trước mặt Phượng Thiên Vũ, run giọng nói: "Thái tử gia tha mạng."
Phượng Thiên Vũ thản nhiên quét nàng liếc mắt một cái: "Bổn vương có nói muốn mạng của ngươi sao?"