Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 633: Chương 633: Ái phi. . . . . . Ái phi, kêu thật thân thiết!




Long Vương phi nhịn không được nhẹ cười lạnh: “Vương gia đối với đứa bé trong bụng tiện thiếp thật ra quan tâm vô cùng. Yên tâm, trong lòng tiện thiếp biết rõ, sẽ không để cho nó có việc gì.”

Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói: “Ngươi biết ta quan tâm. . . . . . Thì tốt rồi.”

Trong đôi mắt to của Long Vương phi hiện lên một chút ánh sáng nhạt.

Cắn cắn môi, đảo mắt nhìn nhìn mấy người khác.

Trước tiên nhẹ hành lễ với Phượng Thiên Diệp, lại nhìn hai người Long Phù Nguyệt một chút: “Không biết hai vị này là?”

Long Phù Nguyệt bị Phượng Thiên Vũ vừa rồi nói một ít tiếng ‘ Ái phi ’ làm cho ghê tởm muốn ói.

Mà Long Vương phi mở miệng một tiếng cũng tiện thiếp, càng làm cho tóc gáy cả người nàng dựng đứng.

Không khỏi trợn mắt nhìn Phượng Thiên Vũ, trong lòng dị thường nổi giận, nàng cùng Long Vương phi tính cách sai biệt lớn như vậy, nàng cũng không tin hắn nhìn không ra!

Vậy vì sao hắn còn muốn cùng nàng ta thành hôn? Hơn nữa còn có đứa nhỏ!

Hay là hắn thật sự yêu chỉ là thể xác kia, hoàn toàn không để ý linh hồn bên trong có phải là …Cùng một người hay không?

Ái phi. . . . . . Ái phi, kêu thật thân thiết!

Hắn thật sự muốn cùng ái phi này của hắn gần nhau cả đời sao?

Vị Long Vương phi này cùng Lục vương gia tựa hồ có chút dây dưa không rõ, nàng ta hiện tại bỗng nhiên đến đây chỉ sợ không có chuyện gì tốt. . . . . .

Bàn tay nhỏ của Long Phù Nguyệt ở trong tay áo lặng lẽ nắm chặt, trong lòng cũng không biết là cảm giác gì.

Hoa Bão Nguyệt cũng đĩnh đạc đem Long Vương phi cao thấp đánh giá trên dưới.

Chậc, chậc, thì ra đây là dung mạo ban đầu của nha đầu này.

Ừm, nhưng dung mạo này thật ra mới phù hợp tính cách của nàng. . . . . .

Nhưng Long Vương phi có chút chịu không nổi ánh mắt làm càn như thế của Hoa Bão Nguyệt, mặt hơi đỏ lên .

Phượng Thiên Vũ lại cười nhẹ: “Bọn họ là bằng hữu ta vừa mới quen, ngươi không cần nhận thức.”

Phượng Thiên Diệp giảng hòa, cười nói: “Hiếm khi gặp được đệ muội, ngồi xuống cùng chúng ta uống một chén trà đi?”

Phượng Thiên Vũ đứng dậy, tựa tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Lục vương gia một cái, nói : “Phụ hoàng triệu hồi tiểu đệ, tiểu đệ cũng không dám trì hoãn, bữa tiệc rượu này dù sao, vẫn là tạm gác lại ngày khác thôi.”

Lại nhìn hai người Hoa Bão Nguyệt: “Hoa huynh, ta và huynh vừa gặp đã thân, nếu như không chê hàn xá đơn sơ, có thể thỉnh hiền huynh muội đến hàn xá ở hay không?”

Hoa Bão Nguyệt cười ha hả nói: “Ha ha, ta mới đến đây, đang lo tìm không thấy chỗ ở, nếu Cửu vương gia có lòng mời như thế, ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh .”

Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, không biết Hoa Bão Nguyệt lại có chủ ý quỷ quái gì đây.

Nàng ngẩng đầu định lên tiếng, bên tai truyền đến thanh âm lười biếng của Hoa Bão Nguyệt: "Tiểu nha đầu, không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con. Ngươi không muốn biết chân tướng sao?"

Lời này của hắn cũng là dùng truyền âm nhập mật nói. Người khác hoàn toàn nghe không được.

Long Phù Nguyệt thầm giật mình.

Không sai! Đại Vũ Mao cùng vị Vương Phi này của hắn trong lúc này tựa hồ không đúng lắm, nói không chừng có lẽ có cái bí mật gì đó.

Nói sau tiểu hồ ly vô cùng có khả năng ở phủ của hắn , nói không chừng đại sư huynh cũng ở đó . . . . . .

Nghĩ thông suốt điểm này, nàng liền không nói gì nữa.

Trên mặt Long Vương phi lại hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng lập tức cười nói: "Nhị vị có thể quang lâm tệ phủ, là vẻ vang cho tệ phủ, Vương gia thỉnh cứ đi vào cung kiến giá, để cho tiện thiếp chiêu đãi nhị vị khách quý."

Đi lại của nàng có chút tập tễnh, Phượng Thiên Vũ nhìn nàng một cái: "Làm sao vậy?"

Long Vương phi hơi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đập đập hai chân: " Hôm nay tiện thiếp ở trong thành dạo hơi lâu một chút, vừa mới trở lại Vương Phủ liền gặp được Lý công công trong cung, tiện thiếp sợ trì hoãn chính sự của Vương gia, nên tự mình đi ra ngoài tìm một lúc. Chắc là đi lâu, chân có chút đau."

Phượng Thiên Vũ ‘ồ’ một tiếng: "Vậy sau này cẩn thận một chút, thân thể của ngươi càng ngày càng không xong, về sau vẫn là không nên chung quanh là được rồi."

Trong mắt Long Vương phi hiện lên một chút ảm đạm, cúi đầu đáp ứng : "Vâng"

Nhìn vị hôn phu nhẹ nhàng trấn an nữ nhân khác.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt lúc trắng lúc xanh .

Một luồng sóng ghen tuông xông tới.

Bàn tay nhỏ bé không nhịn được nắm chặc vật gì đó trong tay.

Bên tai truyền đến thanh âm lành lạnh của Hoa Bão Nguyệt: "Tiểu nha đầu, ngươi đang nắm chính là cánh tay của ta đây, không phải một khúc gỗ."

A? Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt vọt một chút đỏ.

Vừa ngẩng đầu, đã thấy Phượng Thiên Vũ quay đầu nhìn về hướng nàng, trong mắt hào quang khó lường, giống như thâm ý sâu sắc.

Trong nội tâm nàng nhảy dựng, vì che giấu xấu hổ, hừ một tiếng nói : "Ai bảo huynh vừa mới nói hươu nói vượn , đây là trừng phạt huynh đó ."

Hoa Bão Nguyệt thuận tay gõ đầu của nàng một cái: " Tiểu nha đầu lấy oán trả ơn, về sau chuyện của ngươi ta không bao giờ quản nữa."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.