Đoàn người đi xuống lầu, dưới lầu đều có thị vệ đang đợi. Phượng Thiên Vũ phân phó vài câu, liền đi vào hoàng cung kiến giá .
Hoa Bão Nguyệt, Long Phù Nguyệt ngồi trên cỗ kiệu, đi theo Long Vương phi đi vào Vân Vương Phủ.
Bố cục của Vân Vương Phủ gần như không có gì thay đổi, thậm chí đại bộ phận những người trong phủ cũng là những gương mặt quen thuộc.
Chẳng qua mình đối với bọn họ mà nói, cũng chỉ là một người xa lạ không quen biết. . . .
Khóe miệng Long Phù Nguyệt không khỏi lộ ra một nụ cười khổ
Cảnh còn người mất, ai, quả nhiên là cảnh còn người mất.
Dựa theo phân phó của vừa rồi Phượng Thiên Vũ, Long Phù Nguyệt được an bài ở Hoàn Thúy điện, mà Hoa Bão Nguyệt lại được an bài ở trong phòng khách.
Hoàn Thúy điện này là nơi mà Long Phù Nguyệt từng ở qua một đoạn thời gian, bố cục bên trong thế nhưng không một chút thay đổi.
Thậm chí ngay cả mấy bình hoa trên bàn vẫn là một đôi.
Bên trong hoa tươi cắm hợp thời, mỗi một kiện đồ vật đều lau chùi sang bóng như vẫn còn có người ở.
Vẫn y như ban đầu lúc mình còn ở nơi này.
Tại sao hắn lại muốn đem mình an bài ở trong này?
Chẳng lẽ đã nhìn ra cái gì?
Nhìn thái độ hắn đối Long Vương phi, giống như gần lại như xa, khách khí mà xa cách.
Hay là hắn thật sự đã nhìn ra nàng kia đã không phải là ta?
Nhưng—— Nàng đã có hài tử của hắn. . . . . .
Trong đầu Long Phù Nguyệt giống như cuộn tơ rối, gỡ mãi không ra.
Ngoài điện là mấy hàng trúc xanh biếc, rậm rạp sào trúc đem trọn cái sân che thành một khoảng không xanh mát.
Gió nhẹ thổi, thổi vào muôn ngàn hoa lá trên cao làm những chiếc lá úa vàng rụng rơi lả tả, làm cho lòng người vui vẻ thoải mái.
Giữa hành lang dài lát đá phiến, xuyên qua hành lang, phía trước là một khoảng trống
Một chiếc cầu trúc dài bắc ngang hồ nhỏ. Nước chảy róc rách, trong suốt thấy đáy, hai bên trồng một ít dây leo hoa cỏ.
Long Phù Nguyệt đi lên cầu trúc, đủ để phát ra tiếng vang nhỏ kẽo kẹt, kẽo kẹt, tất cả thoáng như mới hôm qua, làm cho Long Phù Nguyệt có loại cảm xúc không chân thật.
Nàng chậm rãi ngồi nhẹ xuống lan can cầu, kinh ngạc nhìn nước chảy dưới chân cầu, trong lòng từng trận, từng trận hoảng hốt, chẳng biết lúc nào, nước mắt tuôn đầy mặt.
Tất cả, tất cả đều không có thay đổi, thay đổi, chỉ có mình mà thôi. . . . . .
"Cô nương vì sao thương cảm? Hay là —— là bổn vương chiêu đãi bất chu(*)?"