Một đôi hài thêu Kim Long dừng lại ở trước mặt nàng một chút, sau đó lại đi tới, một thanh âm uy nghiêm từ phía trên truyền xuống dưới: "Long Phù Nguyệt, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Long Phù Nguyệt thấp đầu, giòn thanh nói : "Dân nữ không biết."
"Ba !" Long án bị vỗ mạnh: "Không biết? ! Thái tử dầu gì cũng là quân vương tương lai, há lại có thể cho ngươi tùy tiện nhục nhã ? Ngươi cũng biết khinh mạn hoàng gia đó chính là tử tội? !"
Long Phù Nguyệt ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nhìn thẳng vào vị hoàng thượng đang ngồi cao ngất ngưỡng kia, bỗng nhiên cười nhẹ: "Hoàng thượng, dân nữ là khinh mạn thái tử như thế nào? Thỉnh Thánh Thượng thuyết minh."
"Ngươi. . . . . ." Hoàng thượng thiếu chút nữa nói không ra lời.
Xế chiều hôm nay thái tử tiến cung đến cáo trạng, chỉ nói Long Phù Nguyệt đối với hắn thập phần vô lễ, mà ông ta lúc ấy chính là bởi vì Phượng Thiên Vũ phẩy tay áo bỏ đi tức giận không thôi. Thái tử lại tới đúng lúc, làm cho ông ta rốt cục có lý do bắt ép được nhi tử đi vào khuôn khổ, cho nên ông ta mới khẩn cấp phái binh tới bắt Long Phù Nguyệt.
"Hừ! Thái tử cùng ngươi không oán không cừu, chẳng lẽ lại vu oan giá họa cho ngươi sao? ! Nói, ngươi khinh mạn thái tử như thế nào ? Hãy nói lời thực!"
Đáy mắt Hoàng đế hiện lên một chút tinh quang, nhanh đến làm cho người ta không thể nắm lấy.
"Hoàng thượng, tục ngữ nói mắt thấy tắc sáng, tai nghe tắc ám, hoàng thượng vốn là một vị minh quân, là bậc cha mẹ trong lòng dân chúng, ta nghĩ ngài tất nhiên sẽ nghe lời giải thích của ta ?" Long Phù Nguyệt trước tiên đưa ông ta đến đỉnh cao chót vót.
Bậc cha mẹ? Có ý tứ gì?" Hoàng thượng hơi hơi nhíu nhíu mày, sao ông ta cho tới bây giờ không nghe nói qua loại từ ngữ này ?
Long Phù Nguyệt vụng trộm thè lưỡi , nàng căng thẳng khẩn trương, nên dùng những từ ngữ của Tiểu Yến Tử nói với Càn Long chuyển đổi một chút. Ừm, chỉ sợ triều đại này còn không biết đến triều đại vua Nghiêu, vua Thuấn nữa a.........
Con mắt tròn to tinh nghịch đảo một vòng, cười nói: "Cha mẹ đó là cách ví von của quê hương hạ thần, là ngợi khen quân vương thánh minh , chỉ có quân chủ thánh minh nhất mới có thể được xưng tụng mấy chữ này."
Đôi mắt Lão hoàng đế trầm xuống, cũng không biết là sao lại thế này, Ông ta cứ có cảm giác nha đầu này đang châm chọc ông ta, nhưng không thể tìm ra được nhược điểm.
Ông trầm ngâm một chút: "Được, ngươi nói, rốt cuộc là sao lại thế này?" Ngữ khí hòa hoãn không ít.
Long Phù Nguyệt thở dài nói: "Hôm nay hoàng thượng phong thưởng Phù Nguyệt, Phù Nguyệt hết sức cao hứng, cho nên chính mình đi tửu lâu tự chúc mừng chính mình , đang ăn uống cao hứng. Lại đụng phải thái tử gia. . . . . ."