Theo lý thuyết, sau ngày tân hôn sáng sớm là phải bái kiến cha mẹ chồng .
Nhưng lão hoàng đế đã giá hạc tây bơi, mẫu thân Phượng Thiên Vũ lại sớm không ở nhân thế, còn lại mấy phi tần còn lại của lão hoàng đế cũng biết hiện nay tân đế cưới vị hoàng hậu này là người rất mực thương yêu, không cho phép chịu một chút ủy khuất.
Các nàng sành sỏi, đương nhiên biết hiện tại trong hoàng cung, là thiên hạ của tân hoàng hậu, ở phía sau tự cao tự đại giảng quy củ, đó là rõ ràng tự tìm phiền phức.
Cho nên toàn bộ tìm đủ loại lý do làm cho Long Phù Nguyệt không cần đến bái kiến.
Dựa theo quy củ của hoàng gia, buổi sáng hoàng hậu sau khi bái kiến gặp qua các vị thân thích trưởng bối, phải trở về đến tẩm cung của mình, nhận
các phi tần ở hậu cung khác bái kiến. Nhưng cơ thiếp của Phượng Thiên Vũ đã sớm phân phát hết từ lâu, cho nên hạng mục này cũng được miễn.
Cho nên Long Phù Nguyệt tân hôn qua đi hoàn toàn không cần phải dậy sớm, ở trong tẩm cung ước chừng ngủ ba ngày.
Trong ba ngày này nàng trừ bỏ ngủ chính là ăn cơm. Thật sự là cuộc sống giống như tiểu trư.
Ha ha. Duy nhất không được hoàn mỹ là, tên đại háo sắc kia cũng không lâm
triều ba ngày, mỗi ngày cùng nàng oa cùng một chỗ, nghiên cứu các loại ‘ thiên đạo mời rượu chuyên cần ‘ đa dạng. Chỉnh Long Phù Nguyệt quả thực muốn kêu cứu mạng. . . . . .
Ba ngày ngọt ngào mật mật bất tri bất giác cũng trôi qua.
Phượng Thiên Vũ vào triều sớm, Long Phù Nguyệt vừa mới rời giường, liền có
cung nữ báo lại, nói Cổ Nhược pháp sư tiến đến chào từ biệt. Đang chờ ở
ngoại điện.
Long Phù Nguyệt trong lòng trầm xuống, cuống quít chạy đến ngoại điện.
Cổ Nhược đứng ở nơi đó, trên người áo bào trắng nhẹ phất phơ, thanh nhã mà đạm mạc, ánh mắt lạnh lẽo như nước như trước, từ thân thể phát ra một
khí chất lạnh lẽo đạm mạc như đang ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Thánh khiết đến mức làm cho người ta nửa điểm cũng không dám tin
Long Phù Nguyệt cước bộ không khỏi dừng lại: "Đại sư huynh."
Cổ Nhược xoay người, khẽ gật đầu: "Phù Nguyệt, mọi chuyện tốt không?"
Khuôn mặt Long Phù Nguyệt đỏ lên, nàng đương nhiên là tốt không thể tốt hơn,
nhưng đại sư huynh lại tựa hồ như không có gì khởi sắc, sắc mặt vẫn tái
nhợt trước sau như một .
"Đại sư huynh, ta rất khỏe, à, còn huynh? Vị Hoa Tích Nguyệt cô nương kia kỳ thật rất không tồi. . . . . ."
Cổ Nhược khẽ nhướng mày, thản nhiên nói: "Phù Nguyệt, ta là tới từ giã."