Vào động phòng, nhưng một thân trang phục và đạo cụ vẫn không thể cởi ra.
Còn phải đợi chú rể hoàng đế đến .
Long Phù Nguyệt nhớ tới lần đầu tiên cùng người này kết hôn thì hắn lại đem
nàng bỏ mặc trong đêm động phòng hoa chúc, hoàn toàn không đến vạch khăn voan trên đầu nàng, lúc này đây, hắn sẽ không lại để cho nàng đợi uổng
công nữa chứ?
Long Phù Nguyệt cảm giác, nàng quả thực còn có bóng ma trong lòng .
Nha , thân thể này của nàng cư nhiên ba lượt kết hôn, gả cũng là cùng là một người.
Lần đầu tiên để lại cho nàng bóng ma thật to trong lòng.Lần thứ hai là một
linh hồn người khác, nàng không biết.Bây giờ là lần thứ ba, không biết
hắn sẽ cho chính mình một kinh hỉ như thế nào ?
Hừ, nếu hắn dám can đảm lại gạt nàng, vậy nàng sẽ cùng hắn hoàn toàn tuyệt giao!
May mắn, Phượng Thiên Vũ cũng không để cho nàng chờ lâu, đã vào đến.
Hai người ngồi ở trên giường, nhận lấy người săn sóc dâu cung nữ đưa lên các loại thức ăn mang tính Cát Tường.
Long Phù Nguyệt mỗi thứ đều nếm thử một miếng, nhưng thức ăn dường như nhiều lắm. Chỉ nếm thử mỗi thứ một miếng, Long Phù Nguyệt từ tình trạng đói
khát, nhanh chóng thăng tới trạng thái chật ních , gần như sẽ chống
miệng sùi bọt mép .
Nha Nha , đây mới thực sự là rượu chè ăn uống quá độ, hôn lễ hoàng gia này thật đúng là không thể chấp nhận được.
Thật vất vả lại uống xong rượu giao bôi, những người không liên quan rốt cục toàn bộ lui ra.
Long Phù Nguyệt thở ra một hơi thật dài, cuối cùng có thể thanh tịnh một lát rồi!
Phượng Thiên Vũ tự tay tháo mũ Phượng nặng nề trên đầu Long Phù Nguyệt xuống,
lại nhìn thấy được bộ mặt bình dị của Long Phù Nguyệt.
Trước hôn lễ ba ngày, hắn dựa theo quy cũ của hoàng gia, cùng Long Phù Nguyệt tách ra
Tuy rằng tách ra gần ba ngày, nhưng hắn lại có cảm giác giống qua ba năm, nhớ nàng nhớ muốn chết.
Mà bây giờ, hắn cuối cùng lại cùng nàng ở cùng một chỗ, không có bất kỳ ai lại đem bọn họ tách ra.
Dưới lớp phục sức xinh đẹp là Long Phù Nguyệt tinh xảo và trong sáng, môi đỏ như lửa, tóc đen dài như mực, lông mi dài cong vút khẽ khép hờ, đôi gò
má đỏ hồng lên như quả đào chín mọng.
Hắn tâm thần động lay động, một ngày mệt mỏi tựa hồ cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn nhìn nàng, đột nhiên dùng sức nắm chặt eo của nàng, ôm lấy, đem nàng đặt ở trên giường.
"Phù Nguyệt, đây là đêm động phòng hoa chúc chân chính của chúng ta. Ta sẽ làm cho nàng nhớ một đời. . . . . ."