Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 414: Chương 414: Dù nàng hóa thành bụi ta cũng nhận ra được




A a a a, không biết hắn đến bắt mình để báo thù một kiếm vừa rồi hay không?

Phốc, phốc, phốc, thanh âm của kết giới vỡ tan liên tục truyền đến. Long Phù Nguyệt sợ tới mức suýt nữa chui vào dưới gầm bàn trốn.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Sắp chết, nàng sắp chết rồi. . . . . .

Cái tên kia như là chưa từng chịu nhục, nếu lát nữa bắt được nàng, không biết sẽ cho nàng nếm mùi đau khổ gì đây. . . . . .

Huynh đệ Dương thị cũng sợ tới mức cả người run rẩy không ngừng, lại một chút biện pháp cũng không có.

Phanh! Một kết giới cuối cùng cũng tuyên cáo vỡ tan!

Bên ngoài truyền đến hàng loạt tiếng kêu la kinh hô. Long Phù Nguyệt biết, tất cả kết giới vừa vỡ, bằng mấy người bên ngoài kia hoàn toàn là không đủ chạm đến một đầu ngón tay của Phượng Thiên Vũ.

Nàng rốt cục nhảy dựng lên. Này, trước mặt là mũi đao, sau lưng cũng là mũi đao, chết thì chết!

Nàng mở cửa mạnh mẽ, kêu lớn: “Đừng làm khó xử hạ nhân! Ngươi muốn tính toán sổ sách cứ đến tìm ta!”

Cửa từ từ mở ra, Phượng Thiên Vũ quần áo trắng cứ như vậy chậm rãi đi đến. Ánh nắng chiều quang mang giống như phản chiếu trong đôi mắt hắn , Lưu Ly biến ảo, khó lường như biển sâu.

Gió thổi mái tóc đen dài của hắn lên, như ngự phong mà đi.

Đẹp đến thoát tục, đẹp đến mị hoặc, đẹp đến không mang theo một tia khói lửa. Đổ xuống như mặt nước dung nhập vào trong lòng Long Phù Nguyệt.

Nàng ừng ực nuốt từng ngụm nước miếng, tim lại lại có một trận đau đớn không lý do.

Trong nháy mắt, Phượng Thiên Vũ đã đi đến gần nàng.

Một đôi mắt thâm trầm như biển cả, nhìn Long Phù Nguyệt: “Chúng ta lại gặp mặt. Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta đã nói, dù như thế nào ta sẽ không thả nàng ra nữa.”

Long Phù Nguyệt lui về phía sau từng bước, nàng giống như vô tình nhìn thoáng qua trước ngực của hắn. Tốt lắm, nơi đó đã không còn chảy máu rồi, ngay cả áo cũng đổi qua. . . . . .

Nàng nuốt nước miếng mạnh mẽ một cái, cười khan một tiếng: “Ta nói rồi, ngươi nhận lầm người. . . . . .”

Hàng lông mi cong dài của Phượng Thiên Vũ cụp xuống, tựa tiếu phi tiếu, vén mái tóc của nàng lên chậm rãi nói: “Ta không nhận sai, nàng cho dù hóa thành bụi ta cũng nhận ra được.”

“Đối với ngươi. . . . . . Ta đã không phải ta! Ta thành thật nói với ngươi vậy, thật ra ta là xuyên qua đến, chính là bám vào trên thân thể này. Có lẽ chủ nhân thân thể này ban đầu cùng ngươi có liên quan, nhưng ta là ta, ngươi không thể đem ta trở thành nàng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.