Nàng quét mắt nhìn hắn một cái, thầm nghĩ người trước mắt này giống như bị ma nhập vậy. Chỉ sợ mình nói hai ba câu cũng cùng hắn nói không rõ, xem ra vẫn nên mau chóng thoát khỏi hắn là chuyện tốt nhất. Chỉ cần chạy về Vấn Thiên quán, khởi động cơ quan đại sư huynh lưu lại, người này sẽ không xông vào được.
Sau đó lại chờ đại sư huynh trở về, nếu người này còn không chịu đi, nàng sẽ cùng hắn hảo hảo nói chuyện, để cho hắn khổ hải khôn cùng, quay đầu lại là bờ, đừng chết sống ôm lấy hình bóng xưa cũ kia của nàng . . . . . .
Cùng huynh đệ Dương thị nháy mắt ra dấu, ba người nhanh chóng hội hợp, hai tay Long Phù Nguyệt bỗng nhiên liên tục huy động, một luồng ánh sáng màu vàng tươi đẹp từ trong tay nàng phát ra.
“Vù!” Một bức tường lửa hừng hực xuất hiện, chắn ngang giữa nàng cùng Phượng Thiên Vũ trong lúc này.
Long Phù Nguyệt một tay lôi kéo một người: “Đi mau!”
Ba người vất vả quay về phía trước chạy.
Cũng may khinh công ba người đều không tồi, lúc này vì chạy trối chết lại sử dụng hết tất cả khí lực, trốn chui giống như chuột, chạy về hướng nội thành.
Phượng Thiên Vũ đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt tựa như quỷ, thân mình hơi hơi lay động, ngón tay nắm chặt, đốt ngón tay trở nên trắng, kinh ngạc nhìn bọn người Long Phù Nguyệt chạy trối chết biến mất, hắn muốn đuổi theo, lại nâng không nổi bước chân. Hắn biết, mặc dù để cho bọn họ chạy trước hắn một nén hương thời gian, hắn muốn đuổi theo cũng có thể đuổi theo.
Nhưng , hắn cũng không nhẫn tâm, hắn không muốn làm cho nàng tiếp tục sợ hãi. . . . . .
Hắn từng bước một xuyên qua tường lửa, quả nhiên lửa kia là lạnh, hoàn toàn không có tính sát thương.
Đã học xong vu thuật! Xem ra đại sư huynh đối với nàng cũng không tệ lắm. Trong lòng cũng nói không rõ là vì nàng cảm thấy may mắn hay là vì chính mình cảm thấy bi ai? Một chốc lạnh, một chốc nóng, chợt chua xót, lại chợt cay đắng, đúng là hỗn loạn chưa từng có trôi qua. . . . . .
Ba người Long Phù Nguyệt rốt cục dùng hết sức chạy trở về Vấn Thiên quán.
Long Phù Nguyệt thuận đường mở ra vô số cơ quan. Các cơ quan này tương tự với kết giới, là Cổ Nhược Vu sư thiết lập, uy lực vô cùng. Người bình thường không dễ dàng xông vào được.
Phù! Rốt cục trốn về đến nhà rồi! Long Phù Nguyệt ngã ngồi ở trên ghế, trái tim còn đập dồn dập không ngừng, khinh công người nọ thật sự là thật là quỷ dị, nàng còn tưởng rằng ba người bọn họ chạy không thoát chứ.
Huynh đệ Dương thị cũng chạy trốn thở không ra hơi, ngồi ở trên ghế thẫn thờ nửa ngày.