Dù sao cũng không muốn có án mạng ngay tiểu điếm của mình, mặt bà ta đen như tờ giấy, vội lấy cho Long Phù Nguyệt hai cái bánh bao nóng cùng một bình nước ấm: "Ngươi dằn bụng trước đi, hiện tại quá muộn, thật sự không có cách nào khác nhóm lửa."
Long Phù Nguyệt hiện tại chỉ cầu ăn no, làm sao còn có thể kén cá chọn canh chứ?
Nhận lấy, trở về phòng chứa củi.
Phía sau truyền đến tiếng nói của lão bản nương: "Người nhà của ngươi chỉ để lại một xâu tiền, cũng chính là chỉ ở được một ngày , ngày mai ngươi vẫn nên thay chỗ ở khác đi!"
Cũng không đợi Long Phù Nguyệt đáp lại, ‘ bịch ’ một tiếng liền đóng cửa lại.
Long Phù Nguyệt cười khổ một cái.
Nàng sờ khắp toàn thân cũng không tìm được nửa lượng bạc.
Ngày mai nếu gặp được Phượng Thiên Vũ thì thôi, nếu không gặp được, chỉ sợ mình sẽ ăn ngủ đầu đường mất!
Nàng ăn hai cái bánh bao, lại uống vài ngụm nước ấm.
Trên người cuối cùng cũng không còn rét lạnh nữa.
Vừa mới sinh sản qua, hạ thân còn có chút đau đớn, thân mình cũng suy yếu muốn chết.
Nàng thở dài: "Không biết {hồi xuân thuật} của ta còn dùng được không, ta trị liệu cho mình trước, bằng không chỉ sợ chưa kịp nhìn thấy đại Vũ Mao, ta đã chết mất xác rồi ."
Bất quá nữ nhân chết tiệt kia đã chiếm dụng khối thân thể này một thời gian, không biết ta có còn là Thánh nữ không?
Nàng vung lên ống tay áo nhìn, thấy thanh xà Đồ Đằng trên cánh tay vẫn còn, nhẹ thở ra một hơi.
Cũng không biết là vì sao, sau khi nàng xuyên vào thân thể ở hiện đại kia, cũng không thể đem tiểu Thanh mang về.
Nàng còn tưởng rằng sẽ vĩnh viễn nói từ tạm biệt với tiểu thanh của mình rồi chứ, không nghĩ tới vẫn còn gặp lại .
Nàng vỗ vỗ cánh tay, trên cánh tay không có động tĩnh gì.
Di, chẳng lẽ tiểu Thanh đã biến mất?
Không thể nào!
Nàng đang vô cùng sốt ruột, trên cánh tay bỗng nhiên nóng lên, một bóng xanh chợt lóe, một tiểu thanh xà vụt thoát ra.
Tiểu thanh xà vô cùng nhanh chóng vòng quanh Long Phù Nguyệt, dạo qua một vòng, tựa hồ thập phần hưng phấn.
Thân mình trơn lạnh vòng quanh trên cổ tay của nàng, phun lưỡi , có vẻ hết sức thân mật.
Long Phù Nguyệt đương nhiên cũng hết sức cao hứng, vỗ vỗ đầu của nó, khen ngợi: "Tốt lắm, Thanh nhi, chúng ta cuối cùng đã gặp mặt, ngươi nghỉ ngơi trước một chút đi. Ta thử {hồi xuân thuật} xem."
Nàng lặng yên nhớ khẩu quyết, ngón tay cong lại, búng ra, một luồng ánh sang trắng vụt ra.