Luồng ánh sang trắng đó thập phần mỏng manh, cũng miễn cưỡng có thể thành hình, ở trên người của nàng vờn quanh một vòng, trên người cuối cùng không còn đau đớn như vậy nữa. Nhưng càng mệt mỏi.
Lo nghĩ, bỗng nhiên hiểu được, hồi xuân thuật này nếu dung cho người khác thì vô cùng thần diệu nhưng nếu dung trên người mình, thì theo định luật chuyển hoán năng lượng, hiệu quả trị liệu cũng sẽ rất nhỏ.
Dù sao nàng tiêu hao chính là linh lực của mình , thương thế trên thân thể tốt lên hơn, nhưng linh lực còn sót lại cũng giảm bớt không ít.
Ai, quả nhiên thiên hạ này không có bữa ăn nào miễn phí, ta cũng phải nghiêm túc điều dưỡng lại thôi. Nghe nói nữ nhân đang ở cữ không thể ra gió , hiện tại ta bị ném ở một nơi gió lùa bốn phía, địa phương phân chim cũng không có, không biết có thể bị bệnh hậu sản hay không?
Thảm a, cực kỳ tàn ác a!
Trời không có Thiên Lý, người không nhân tính mà! ! ! ! ! ! ! ! ! !
Long Phù Nguyệt vô cùng buồn bực.
Không được, ta quyết không thể cứ lặng yên không một tiếng động chết ở chỗ này như vậy được, ta vẫn chưa nhìn thấy được bộ mặt hối hận của đại Vũ Mao mà!
Hừ, đại Vũ Mao, người này ngược đãi như vậy ta, chờ hắn hiểu được chân tướng, không cho ta ta mắng hắn mọt trận thất điên bát đảo. ta tuyệt không tha thứ hắn!
Trên người nàng đang đắp một cái chăn rách nát, suy nghĩ loạn thất bát tao.
Trong lòng một trận lãnh, một trận nóng, một trận chua xót, một trận ngọt ngào.
Vù! Nàng hiện tại rất khẩn cấp muốn nhìn vẻ mặt của hối hận đại Vũ Mao rồi! Nhưng điều kiện tiên quyết là, nàng hữu mệnh nhìn thấy hắn.
Hiện tại nếu muốn mạng sống, chỉ có thể dựa vào mình.
Nàng phải làm đánh con gián đánh mãi không chết mới được!
Mặc dù đang ở trong căn phòng rách nát, nhưng ý chí Long Phù Nguyệt lại đang chiến đấu sục sôi .
Dù sao nàng lại đã trở lại, lại trở về với thân thể này.
Trời biết trong lòng nàng có bao nhiêu cảm kích. Chịu điểm ấy khổ thì có là gì.
Phía sau dang có một hạnh phúc vô bờ đang chờ nàng.
Bất tri bất giác trời đã sáng .
Lão bản nương bưng tới một chén cháo cùng vài cái bánh bao, gương mặt lạnh lùng: "Cô nương, không phải ta không thương hại ngươi,tiểu điếm của ta vừa nghèo vừa nhỏ, nuôi không nổi người rảnh rỗi, ngươi ăn bữa cơm này rồi, hãy đi nhanh đi!"
Ai, ai, ai! Thật sự là rồng mắc cạn bị cá tôm trêu chọc, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.
Khi nào tì Long Phù Nguyệt nàng luân lạc tới tình trạng này rồi?