Nước biển nơi này cũng không nông, sâu chừng hai ba trượng, Phù Nguyệt lại không biết bơi, nên vừa ngã xuống, nàng đã uống vài ngụm nước, nàng mặc dù là muốn tự sát, nhưng dãy dụa là bản năng của con người, nàng ở trong nước liền khua loạn xạ, cứ chìm rồi lại nổi.
Nàng thật sự không nghĩ rằng, Phượng Thiên Vũ sẽ trừng mắt nhìn nàng chết đuối!
Khí lực càng lúc càng nhỏ, hình ảnh trước mắt dần dần biến thành màu đen.
Nàng đã từng chết đuối một lần, loại cảm giác đau khổ này sâu đến tận xương tuỷ, bây giờ tràn ngập trong người nàng. Khiến nàng sợ đến hồn phi phách tán.
Mở miệng kêu to: “Cứu mạng____”
Vừa mới mở miệng, nước liền tràn vào mũi và miệng.
Nàng cố gắng mở miệng hô hấp, nhưng chỉ toàn là nước và nước……
Rốt cuộc nàng bị hôn mê, mất đi tri giác, thân mình từ từ chìm xuống dưới.
……………….
Một luồng khí nóng đột nhiên truyền vào trong cơ thể của nàng, ‘phụt’ một tiếng, nước từ trong miệng chảy ra.
Bên tai truyền đến tiếng tiểu hồ ly hoan hô: “Tốt lắm, đã sống lại rồi!”
Trong lòng ngực cảm thấy đau đớn, Long Phù Nguyệt ho liên tiếp vài cái, đem toàn bộ nước trong khí quản phun ra. Đầu óc chóang váng, cảm thấy nhức óc, giống như có tiếng chiêng trống khua loạn trong đầu. Toàn bộ quần áo ẩm ướt, gió biển thổi qua, nàn chợt rùng mình một cái, liên tiếp hắt xì.
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, mới phát hiện ra mình đang nằm trên một tấm lưới.
Tấm lưới này rất nhỏ, mình lại giống như một con cá chết, nằm ở giữa lưới.
Khi nàng đã mở to mắt, cổ tay Phượng Thiên Vũ chuyển động, tấm lưới kia ‘ bá ’ một tiếng, ở trong tay hắn biến mất không thấy gì nữa. Hắn tựa tiếu phi tiếu nói: “Cảm giác chết đuối vẫn còn chứ? Muốn thử lại lần nữa không?”
Long Phù Nguyệt sững sờ một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt bỗng nhiên tức đến đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, bất chợt nhào đến mắng: “Ngươi là ma quỷ! Ma quỷ máu lạnh!”
Người này chắc chắn là cố ý, cố ý để cho nàng nếm cảm giác chết đuối, lại không cho nàng chết thật