Từ đó trở đi, nó nhận ra sinh mệnh của nhân loại thực yếu ớt nhỏ bé, không dám lại dễ dàng đối với lòai người động tình.
Bốn năm ngàn năm qua nó luôn luôn tìm kiếm chuyển thế cuả hắn, nhưng biển người mờ mịt, dù một lần nó cũng không tìm được.
Nó nghĩ đến duyên phận của nó cùng hắn đã muốn kết thúc, không bao giờ gặp lại nữa.
Lại không nghĩ rằng nó xuyên qua một thời không, ở nơi này cư nhiên đụng phải!
Nó di chuyển bốn cái chân nhỏ ngắn liều mạng đi theo bước chân Cổ Nhược , một bước cũng không chịu từ bỏ.
Long Phù Nguyệt, Phượng Thiên Vũ, tiểu hồ ly theo ở phía sau.
Long Phù Nguyệt nhìn thấy vừa bực mình vừa buồn cười, nàng không nghĩ tới đại sư huynh đào hoa nhiều như vậy, thậm chí ngay cả hồ ly cũng quyến rũ được . Hơn nữa còn là hồ ly tinh xinh đẹp như vậy .
Trong lòng có một loại cảm giác cực quái dị, cảm giác này tựa như một đứa bé, món đồ chơi mình yêu thích đã bị người khác đọat đi. Cảm giác này khiến nàng rất không thoải mái. Cho dù ở phía sau, cái miệng nhỏ nhắn cũng vểnh lên sinh hờn dỗi.
Cũng không biết xuất phát từ mục đích cùng tâm tư gì, nàng kêu một tiếng: “Đại sư huynh, huynh chờ ta một chút.”
Cổ Nhược ngừng lại bước chân một chút, rốt cục dừng lại.
Long Phù Nguyệt đang muốn kéo cánh tay của sư huynh, nhưng không ngờ tay của Phượng Thiên Vũ bỗng nhiên bò lên thắt lưng nàng: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, huynh có muốn nếm thử cảm giác người bay lên trời hay không?”
Long Phù Nguyệt còn không kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm ‘ bay’ lên.
Phượng Thiên Vũ ôm nàng lên cao xuống thấp, bên tai vù vù vui vẻ, vô số cây cối nhanh chóng rút lui về phía sau, so với ngồi tàu tốc độ còn kích thích hơn.
Nàng tuy rằng cũng biết một ít khinh công, nhưng so với Phượng Thiên Vũ lại kém quá xa. Mắt thấy vô số cây cối đập vào mặt, nàng vừa sợ lại hưng phấn, kìm lòng không đậu ôm chặt cổ Phượng Thiên Vũ, lại luyến tiếc nhắm mắt lại. . . . . .
Cổ Nhược sửng sờ một chút, trong đôi mắt đen như mực hình như có một tia ảm đạm hiện lên, lại giây lát biến mất.
Lúc hắn hơi sửng sờ, một đoàn phấn hồng lông tròn tròn lại bám riết không tha nhào lên, hai tiểu móng vuốt ôm lấy vạt áo của hắn, nó còn chưa kịp lộ ra tươi cười đắc chí vừa lòng, thân mình Cổ Nhược bất động, một vòng bạch quang hiện lên, không hề ngoài ý muốn, nó lại thật mất mặt lăn đi xuống.
May mắn nó sớm phòng bị, bị rơi không quá khó nhìn. Trên mặt đất lăn một vòng, lại nhảy dựng lên.