Nghịch Ngợm Cổ Phi

Chương 503: Chương 503: Ngươi trước kia thường ôm ta




“n công, ngươi trước kia thường ôm ta.” Hoa Tích Nguyệt tròng mắt chớp mấy chớp, khiến cho nó chớp ra vài giọt nước mắt.

“Ta đã nói, ta không phải ân công của ngươi.” Đầu Cổ Nhược hơi có chút đau.

“Ngươi là ân công chuyển thế! Ta muốn báo đáp ân cứu mạng của ngươi. . . . . .”

“Không cần! Ta chính là ta, không phải là người chuyển thế.”

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cổ Nhược không có bất kỳ thay đổi gì. Một vẻ vân đạm phong khinh.

“Ấy —— Hồ tiên đại nhân, ngài nếu quả thật muốn báo ân, thì hãy giúp chủ nhân nhà ta tìm kiếm thận châu đi, ngài ấy đang chờ bảo bối kia cứu mạng. . . . . .” Mộc Tây La cũng nhịn không được nữa, hiếm khi con hồ ly này muốn báo ân, nó lại biết chuyện thận châu có lẽ đó là một cơ hội để cứu sư phụ mình.

Hoa Tích Nguyệt sững sờ một chút: “Thì ra người cần thận châu cứu mạng là ân công. . . . . . Được! Ta đáp ứng cùng các ngươi hợp tác.”

Đoàn người lại tới Vấn Thiên quán.

Hoa Tích Nguyệt cũng mặt dầy đi theo.

Dọc theo con đường nó luôn muốn nhảy vào lòng Cổ Nhược nhưng đều không có thực hiện được, cho nên có chút buồn bực.

Ôi, nó đường đường một đời hồ ly thượng tiên, lại không có biện pháp đối với một nhân loại, thật đúng là xưa nay chưa từng thấy.

Y thuật của Hoa Tích Nguyệt tương đối cao minh, nó nói cái gì cũng phải giúp Cổ Nhược bắt mạch.

Nhìn móng vuốt nhỏ màu phấn hồng của nó khoát lên cổ tay lạnh lẽo như sương của Cổ Nhược, quái dị nói không nên lời.

Mọi người đều thấy như thế nào có chút cảm giác buồn cười, toàn bộ nhịn cười, không dám nói lời nào.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt tràn đầu vẻ nghiêm trọng, nghiêm chỉnh đến không thể nghiêm chỉnh hơn.

Ước chừng qua gần nửa canh giờ, Hoa Tích Nguyệt mới dời tay, thở dài một hơi: “Thật bá đạo, thật là lọai độc quỷ dị!”

Long Phù Nguyệt nhìn nó: “Như thế nào? Nhưng còn có cách cứu chứ?”

Hoa Tích Nguyệt gật gật đầu: “Loại độc này có tính đơn truyền, nói cách khác, thời điểm một người sắp chết mới có thể truyền cho người thứ hai. Nếu như ta phỏng đoán không sai. n công vào lúc mười tám tuổi bị một lần trọng thương, mặc cho Vu sư cứu, Vu sư đó vừa cứu xong cũng đến thời điểm dầu hết đèn tắt, nhân duyên đụng tới ngươi, đem một thân vu lực toàn bộ truyền cho ngươi, cũng đem loại độc này đồng thời truyền qua.”

Nàng trầm ngâm một chút, tựa hồ khó có thể mở miệng nói tiếp được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.