Nghịch Tập

Chương 9: Chương 9: Đốt gân não cho cậu!




Mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Khương Tiểu Soái cũng không tiện đuổi Ngô Kỳ Khung đi, dứt khoát giữ y lại ngủ, trời sáng trực tiếp đi làm, khỏi phải mệt mỏi đi về.

Hai người chen nhau trên chiếc giường đơn, cả hai nằm ngửa nghiêm chỉnh mà chỉ có thể đặt tay lên bụng. Khương Tiểu Soái nghiêng đầu liếc Ngô Kỳ Khung một cái, tên này đã hoàn toàn khác với lúc mới quen biết, gương mặt được ẩn trong bóng tối nên đường nét càng thêm rõ ràng, trong con mắt ẩm ướt là hình phản chiếu của trần nhà, sạch sẽ trong suốt như thế.

Hôm nay ngày mấy rồi?

Cái họng lớn vừa mở ra, thoáng chốc đã đánh tan giả tưởng tốt đẹp của Khương Tiểu Soái.

Ngày ba mươi.

Ngô Kỳ Khung đột nhiên ngồi dậy, lấy di động ra khỏi túi, ấn số Nhạc Duyệt. Một lát sau, giọng nói buồn ngủ của Nhạc Duyệt vang lên.

A lô? Chuyện gì?

Ngô Kỳ Khung nói: Hôm nay ba mươi rồi, gói người thân của chúng ta còn 877 phút chưa dùng. Em cứ để mở di động vậy đi, rồi muốn ngủ thì ngủ, chúng ta không thể để mạng di động TQ chiếm lợi ích được.

Đầu bên kia truyền đến tiếng chửi bực bội cộng thêm phiền toái kèm theo câm nín và cuồng loạn.

Ngốc B!

Tiếng ồn đánh thức bạn gái ngủ bên cạnh: Sao thế?

Giọng nói biếng nhác của Nhạc Duyệt lộ ra mấy phần không kiên nhẫn: Bạn trai cũ của mình, đúng là cực phẩm, mình đã nói chia tay với anh ta ba lần rồi, lần nào anh ta cũng tự sát để uy hiếp mình.

Bạn cô hỏi: Vậy sợi dây chuyền bạch kim đó có phải do anh ta tặng cậu không?

Mợ! Không nhắc chuyện này thì thôi, hễ nhắc đến là mình tức giận! Anh ta mua cho mình một sợi dây chuyền, đã tặng cho mình rồi, kết quả mình sỉ vả anh ta vài câu, anh ta liền lấy lại, cậu nói xem có người như thế sao?

Không phải chứ?... Anh ta có còn là đàn ông không vậy?

Mình cũng không muốn khách khí với anh ta nữa, nhân lúc anh ta móc cục gạch ra, mình đã lấy sợi dây chuyền rồi.

Đúng, không lấy thì phí, phải lấy để trị anh ta!

Ngày mai mình sẽ tìm một cửa hàng để bán đi, tránh nhìn thấy lại ngứa mắt.

...

Không thể nghe tiếp nữa, Khương Tiểu Soái cúp máy thay Ngô Kỳ Khung.

Ngô Kỳ Khung nói như đang lẩm nhẩm một mình: Thật ra gói người thân tôi đã để cô ấy hủy từ lâu rồi, tôi cũng chỉ là muốn nghe hơi thở của cô ấy thôi.

Khương Tiểu Soái lạnh lùng nói: Hiện tại nghe đủ chưa?

Đủ rồi. Ngô Kỳ Khung đờ đẫn: Có phải tôi có thể đồng ý chia tay rồi không?

Đm cậu nên đồng ý từ lâu rồi!!! Khương Tiểu Soái bùng nổ, dọng nắm đấm lên giường: Lúc trước tôi nói gì hả? Cô ta căn bản không coi cậu ra gì! Cậu giày vò mình bằng mấy cục gạch đó là dư thừa!!

Tới tới lui lui chỉ có một cục gạch đó thôi.

Ngực Khương Tiểu Soái phập phồng kịch liệt, đầu đổ mồ hôi, trong lòng cũng không khỏi tự chửi mình mấy câu, người ta còn không xem ra gì kìa? Mi rảnh rỗi lo lắng làm chi?

Tiểu Soái, bây giờ ngẫm lại, lời anh nói đúng là rất có lý. Lúc trước tôi nên trực tiếp nhảy xuống hồ không tên cho rồi, tính ra bây giờ đã qua ngũ kỳ rồi. (Người sau khi chết được cúng 49 ngày, mỗi 7 ngày sẽ là một kỳ)

Khương Tiểu Soái cười lạnh: Phải, tôi nhất định sẽ đến trước phần mộ của cậu, đốt gân não cho cậu.

Tại sao?

Cậu thiếu gân não bộ không biết sao?

Ngô Kỳ Khung không nói nữa, toàn thân đều cảm thấy lạnh, dường như mưa bên ngoài đang xối thẳng lên người y.

Di động lại vang lên, Ngô Kỳ Khung túm lấy như cọng rơm cứu mạng, liếc mắt nhìn màn hình di động. Đáng tiếc, không phải Nhạc Duyệt gọi đến để giải thích, mà là lãnh đạo của y.

Vừa rồi tôi gọi điện cho cậu, cậu... sao bên cậu luôn bận vậy? Trong giọng nói lộ ra hơi say nồng đậm.

Ngô Kỳ Khung nói: Di động hư rồi, tín hiệu không tốt.

Mau qua đây một chuyến, máy hư rồi, sáng mai cần dùng đến đó.

Ngô Kỳ Khung đặt di động xuống rồi ngồi dậy máy móc mang giày.

Khương Tiểu Soái cũng ngồi dậy nhìn y: Muộn thế còn muốn ra ngoài sao? Bên ngoài vẫn đang mưa, lãnh đạo của cậu cũng thật là, máy hư sao không gọi thợ điện? Hơn nữa, đầu cậu còn bị thương, có thể sai bảo tùy tiện vậy sao?

Ngô Kỳ Khung đã sớm quen rồi, y hầu như đã thành thợ sửa chữa toàn năng trong bộ phận, sửa đèn, sửa máy tính, sửa máy móc... cái nào hư cũng tìm y. Phòng làm việc của họ tổng cộng có bốn người, chỉ có mình y làm việc, ba người khác đều ở không, nhưng tiền lương của ai cũng nhiều hơn y, y còn cảm thấy vô cùng vinh dự.

Này, cậu đi thật sao? Khương Tiểu Soái đuổi theo đến cửa.

Chỗ của anh hơi lạnh, tôi ra ngoài cho ấm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.