Vào chạng vạng ngày nào đó một tuần sau, Ngô Kỳ Khung theo thường lệ đến phòng khám thay thuốc.
Khương Tiểu Soái chậm rãi tháo băng cho Ngô Kỳ Khung, lông mi đen bóng cong lên nhẹ run, hơi thở phả từ mũi có mấy phần chế nhạo: Cái đầu của cậu càng lúc càng chắc, mới mấy ngày đã kết vẩy rồi.
Ngô Kỳ Khung cười hề hề: Phải mất mấy ngày nữa mới khỏi?
Khoảng một tuần nữa là được!
Ngô Kỳ Khung lại bắt đầu lầm bầm.
Cậu lại bắt đầu suy nghĩ trò thiêu thân gì nữa? Khương Tiểu Soái dùng đầu gối húc Ngô Kỳ Khung một cái: Cậu đừng có suy nghĩ lần sau gặp mặt nên đập thế nào nhé? Tôi cho cậu biết! Nhà cậu mà còn chơi trò này nữa, thích đi đâu thì đi, đừng đến chỗ tôi nữa. Cậu cứ thích làm khổ mình như thế, tôi cũng phải hoài nghi cậu thích cô ấy hay là thích tôi đấy.
Ngô Kỳ Khung gãi sau đầu, lúng túng cười.
Vừa mới thay thuốc xong không lâu, bên ngoài đã có tiếng sấm, Ngô Kỳ Khung vốn còn muốn nói chuyện với Khương Tiểu Soái một chút, nhưng xem ra hôm nay không thể ở lâu. Y mau chóng khoác áo vào, vừa ra đến cửa, đã bị Khương Tiểu Soái kéo lại, trong tay là một cây dù.
Cảm ơn, ngày mai sẽ trả cho anh!
Nói xong, Ngô Kỳ Khung chạy ra đường cùng một ánh chớp lóe lên.
Khương Tiểu Soái không về nhà, dự định ở lại phòng khám một đêm, đóng cửa sổ và cửa, vào phòng ngủ bên trong, mưa đã đổ xuống, vỗ tí tách lên cửa sổ. Khương Tiểu Soái không cảm thấy buồn ngủ chút nào, khoanh chân ngồi trước máy tính, nghe tiếng gió tiếng mưa tiếng sấm bên ngoài, gõ bàn phím lạch cạch.
Qua ba bốn tiếng, mắt cũng đỏ lên, Khương Tiểu Soái mới có chút buồn ngủ, ngả đầu lên gối nghỉ ngơi.
Rầm! Rầm! Rầm!
Ba tiếng gõ cửa rất mạnh.
Khương Tiểu Soái không kiên nhẫn trở người, tiếp tục tự thôi miên.
Rầm rầm rầm rầm rầm...
Tiếng gõ cửa vang lên liên tục.
Mẹ nó! Khương Tiểu Soái tức giận, trễ thế rồi đm tên nào còn đến gõ cửa? Hắn xỏ dép lê bước xềnh xệch, khí thế bừng bừng ra cửa, gầm lên.
Ai đó?
Tiểu Soái, là tôi! Giọng của Ngô Kỳ Khung, nghe có vẻ rất gấp.
Khương Tiểu Soái hơi đờ ra, tên thô lỗ này không phải mới ra ngoài đã tự sát trở về chứ?
Mở cửa, Ngô Kỳ Khung hoàn hảo không thương tích đứng trước cửa, băng trên đầu vẫn y nguyên, chỉ có giày hơi ướt.
Tôi tưởng cậu còn lựa lúc trời đổ mưa chạy đi đập đầu chứ.
Anh đừng giỡn mà, giờ đã một giờ rồi, tôi còn tìm cô ấy làm gì?
Đã một giờ rồi à?... Khương Tiểu Soái còn hơi mơ màng, lấy tay xoa mặt một chút, rồi rất nhanh đã gầm vào mặt Ngô Kỳ Khung: Đã một giờ rồi cậu còn chạy đến đây làm gì?
Tôi mượn tiền mẹ mua một sợi dây chuyền, Nhạc Duyệt không cần, tôi nghĩ ngày mai sẽ đem đi trả, còn có thể lấy tiền về trả cho mẹ. Kết quả hôm nay tôi tìm lại phát hiện không thấy sợi dây chuyền đâu, tôi muốn xem thử có làm rơi ở chỗ anh không. Tôi thấy đèn ở đây vẫn sáng, nghĩ rằng anh chưa ngủ, mới dám gõ cửa.
Khương Tiểu Soái buồn bực gãi đầu, ý bảo Ngô Kỳ Khung mau vào.
Ngô Kỳ Khung lục tìm trong phòng khám cả nửa tiếng, mọi ngóc ngách đều không bỏ qua, ngay cả cống thoát nước cũng soi đèn pin vào, vẫn không thấy sợi dây chuyền đâu.
Lần cuối cùng cậu thấy sợi dây chuyền là lúc nào? Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Kỳ Khung cố gắng nhớ lại: Hình như là lúc tôi tặng cô ấy, sau đó tôi không chú ý nữa.
Khương Tiểu Soái nảy sinh nghi hoặc, bảo Ngô Kỳ Khung kể lại cả quá trình tặng dây chuyền cho hắn, nghe xong, Khương Tiểu Soái hiểu hết, cười lạnh hai tiếng, mặc niệm nhìn Ngô Kỳ Khung.
Cậu đừng tìm nữa, sợi dây chuyền đó cậu không tìm về được đâu.
Tại sao? Ngô Kỳ Khung vẫn không hiểu.
Khương Tiểu Soái biết mắt quan sát của y chưa đủ linh hoạt, dứt khoát nói thẳng.
Sợi dây chuyền của cậu cô ấy mang đi rồi, hiểu chưa?
Ngô Kỳ Khung lắc đầu, ánh mắt rất chắc chắn: Không thể nào, cô ấy đã nói không cần, tôi cũng đã bỏ trong túi rồi, cô ấy không thể lấy từ trong túi của tôi chứ?
Không tin chúng ta chờ xem.
Nhưng Ngô Kỳ Khung lại nghĩ rất thoáng: Cô ấy lấy rồi cũng rất tốt, có lẽ cô ấy thấy tôi tự sát nên mềm lòng, lén lấy sợi dây chuyền rồi.
Khương Tiểu Soái chọt mạnh ngón tay lên đầu Ngô Kỳ Khung, hung tợn nói: Đm nếu tôi là thần sét, tôi sẽ đánh chết cậu!