Trần Tinh trong lòng giờ phút này cũng không biết có cái gì tư vị. Phảng phất như hòn đá đã phủ đầy rêu xanh, đột nhiên bị một cơn mưa phùn tẩy xoá đến phá xuân tịnh lệ như thế.
Từng câu từng chữ đánh thẳng vào tâm linh của hắn, bất quá Trần Tinh biết đây không phải làm cảm xúc thật sự của mình. Mà đơn giản nó chỉ là dư vị của Trâu Chí Hào để lại.
Đồng thời, trong tích tắc đó, Trần Tinh cũng biết chấp niệm sau cùng của Trâu Chí Hào rốt cuộc là gì? Một thoáng ngẩn ngơ khiến đề mục khiến Trần Tinh nhức đầu được giải khai.
Chỉ là không ngờ rằng, sau khi đề mục giải khai thì Trần Tinh cư nhiên lại càng nhức đầu hơn nữa.
Nguyên lai, Trâu Chí Hào chấp niệm sâu nhất đó chính là bảo hộ La Khinh Y một đời, để nàng vượt qua vui sướng thời gian.
Mỗi khi Trâu Chí Hào nhìn thấy La Khinh Y thì hình ảnh khắc sâu vào tâm trí của hắn, không gì khác đó chính là khuôn mặt lạnh lẽo không hề chứa đựng nụ cười.
Đôi mắt lung linh như bảo thạch, tinh khiết trong veo nhưng lại mang theo một vẻ u buồn không có ánh sáng, thân hình cô tịch, thái độ cự tuyệt người ngoài nghìn dặm kia, cứ như trọng chuỳ mạnh mẽ gõ thẳng vào sâu tâm linh Trâu Chí Hào như thế.
Quen biết La Khinh Y ngần ấy năm nhưng chưa một lần La Khinh Y đối với hắn nở nụ cười.
Không, chính xác mà nói thì La Khinh Y chưa từng cười dù cho Trâu Chí Hào có nổ lực như thế nào đi nữa.
Kẻ si tình trong thiên hạ không thiếu, bất quá như Trâu Chí Hào thì lại chẳng có mấy ai.
Tu sĩ, mặt mũi đối với bọn họ mà nói là rất trọng yếu. Ấy vậy, Trâu Chí Hào có thể chẳng cần thứ trọng yếu này mà nhảy nhót trước mặt La Khinh Y như một thằng hề chỉ để đổi lại một nụ cười của nàng.
Tuy nhiên, từ đầu tới cuối La Khinh Y đều không thèm đếm xỉa tới điều đó. Lúc nào nàng cũng tỏ ra lạnh lùng, thế nhưng Trâu Chí Hào lại có thể cảm nhận rõ ràng, La Khinh Y trên thân luôn quấn lấy một bầu không khí chứa đựng đầy ấp cái gọi là tâm sự nặng nề.
Trâu Chí Hào quen biết La Khinh Y bao nhiêu ngày chính là bấy nhiêu ngày bị bầu không khí này quấy khối đến mức phát điên.
Cái chấp niệm này cũng từ đó mà sinh. Lâu dần, trong vô thức nó đã phát triển tới trình độ không thể nào đo lường.
Trần Tinh biết được tiền căn hậu quả như thế. Cho nên trong lòng hắn mới rối rắm không thôi.
Hắn cùng La Khinh Y không hề tồn tại tình cảm, ngay cả bằng hữu bình thường nhất cũng không tính. Như vậy hắn làm sao có khả năng bảo hộ nàng suốt một đời đây?
Giết nàng?
Dùng tới thủ đoạn cực đoan đó liệu có thể hoá giải chấp niệm này không?
Trần Tinh không biết rõ nhưng xem ra chỉ còn cách này. Bất quá, nếu lời nói La Khinh Y là sự thật thì ít nhất Trần Tinh cũng phải hoàn thành tâm nguyện cho nàng, sau đó mới có thể xuống tay.
Suy cho cùng, La Khinh Y chỉ là một nữ nhân số khổ. Kết cục của hồng nhan lúc nào cũng chứa đầy thống khổ và bi ai mà thôi.
Trần Tinh ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như đuốc, thanh minh lộ ra vẻ ổn trọng. Hắn nghiêm túc nói:
-Ta không cần biết ngươi nhìn trúng ta điểm gì có thể lợi dụng, bất quá ngươi thành công thuyết phục ta. Nếu lời ngươi nói là thật, chuyện này ta sẽ giúp ngươi một tay. Về phần có phải tấm mộc hay không cũng không cần thiết.
Lời nói chắc như đinh đóng cột, mười phần hữu lực.
Chỉ là La Khinh Y nghe vậy lại thoáng nhíu mày, tỏ ra không cao hứng lắm nói:
-Lòi nói của nam nhân một câu cũng không đáng tin, ngươi cũng không ngoại lệ. Nếu không có xứng đáng thù lao thì chẳng có ai ngu ngốc lại dấn thân vào nguy hiểm cả. Ta không có thù lao xứng đáng có thể bỏ ra, ta chỉ có thể dùng một tầng thân phận này trói buộc ngươi cùng chiến tuyến với ta mà thôi.
Trần Tinh nghe vậy liền khoát tay, một mặt không biểu tình cắt đứt:
-Ta không muốn cùng ngươi tranh luận vấn đề này. Lên đường thôi.
Trần Tinh nói xong liền hoá thành đạo hoả quang đằng vân trên không bay vào sâu bên trong sơn mạch.
La Khinh Y thấy vậy cũng không nói nhiều liếc mắt Bào Tịnh sau đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
Lúc này, chỉ có Bào Tịnh yên lặng cúi đầu không nói, nàng xoè bàn tay ra. Bên trong liền xuất hiện một chỉ băng tầm gần như trong suốt. Băng tầm lộ ra vẻ mệt mọi uể oải rơi vào trạng thái ngủ đồng gần như.
Bào Tịnh nâng niu vuốt ve tựa như một kiện trân bảo tuyệt thế như thế. Nhìn đến đây, ánh mắt nàng lộ ra vẻ giãy giụa không thôi. Bất quá, chỉ trong chốc lát Bào Tịnh liền cắn cắn môi, vẻ mặt kiên kịnh không gì có thể thay đổi.
Lập tức, nàng cũng hoá nhất đạo bạch quang đuổi theo Trần Tinh cùng La Khinh Y.
...
Thấm thoát, thời gian một ngày cứ như thế trôi qua. Một ngày này, Trần Tinh cơ hồ đều đang trên đường tiến nhập vào sâu bên trong Lĩnh Hoà Sơn Mạch.
Lĩnh Hoà Sơn Mạch phải nói là vô cùng rộng lớn, hễ cứ đi được một đoạn thì sẽ thấy một bầy yêu thú, yêu thú trùng trùng điệp điệp không cách nào đếm xuể. Bất quá yêu thú thực lực tựa hồ cũng không cao lắm.
Chỉ một ngụm Tam Sắc Hoả Diễm của Trần Tinh liền có thể dễ dàng biến bọn chúng thành tro tàn. Có điều nếu làm như vậy thì sẽ làm kinh động tới càng nhiều yêu thú hơn mà thôi.
Cho nên thay vì tàn sát Trần Tinh lại lựa chọn chủ động né tránh.
Vì sao ư?
Bởi lẽ ở trong này nguy hiểm luôn rình rập lấy. Tìm kiếm một nơi an toàn cơ hồ là không thấy. Nếu như vọng động dẫn tới hàng loạt yêu thú vây công, như vậy tình cảnh đó sẽ như thế nào đây?
Chưa nói đến việc rất có thể sẽ dẫn xuất ra Thuế Biến Kỳ yêu thú.
Một con Thuế Biến Kỳ yêu thú đã làm cho năm Địa Tiên tu sĩ chật vật mới có thể thắng thảm. Vậy lỡ như là hai con đồng dạng tiến công đây?
Trần Tinh đã cân nhắc kỹ lưỡng, hắn có thể không cần mạo hiểm, bất quá Trần Tinh thật sự lại muốn bùng nổ một lần cho thống khoái trước khi đối mặt với áp lực sắp tới.
Khương Kiệt đã chết, Lục Triển Ngưu đã rời đi bẩm báo. Trước mắt tình thế coi như đã xác định.
Đại chiến cấp quy mô giữa tông môn với nhau là điều khó có thể tránh khỏi.
Bởi lẽ Trần Tinh biết chắc, Ma Thiên Môn sẽ không giao ra “hung thủ” sát hại Khương Kiệt.
Dĩ nhiên hung thủ trong miệng Lục Triển Ngưu chỉ có thể là hắn.
Đối với hạng người nguỵ quân tử như Lục Triển Ngưu, Trần Tinh chỉ liếc mắt liền đã đoán được bước đi tiếp theo của hắn là gì.
Điều mà Trần Tinh cần làm chính là nhanh chóng gia tăng thực lực của bản thân. Hắn không muốn bị một đám lão già ỷ lớn hiếp nhỏ.
Trước mắt Lĩnh Hoà Sơn Mạch sẽ đóng vai trò là một sân luyện để hắn diễn luyện kỹ xảo pháp thuật của bản thân.
Trần Tinh trong mắt chiến ý càng dào dạt, phảng phất ngọn lửa chiến đấu trong lòng đã bắt đầu bùng phát.
La Khinh Y cùng Bào Tịnh dường như cũng bị lây nhiễm, hai người liếc mắt nhìn nhau không nói, sau đó lẳng lặng đi theo phía sau Trần Tinh.
Đến ngày thứ hai, khi mà ánh binh minh đầu tiên ló dạng. Trần Tinh, Bào Tịnh cùng La Khinh Y đều xuất hiện ở một cái thung lũng.
Cái thung lũng này rộng lớn vô cùng, khó bề có thể ước lượng diện tích rõ ràng. Bất quá ba người đều có thể chắc chắn ở đây có Thuế Biến Kỳ yêu thú ẩn nấp.
Trần Tinh nhìn trước mắt trôi nổi yên vụ, hắn hít một hơi thật sâu cất bước đi vào.
*Hết chương.