Nghịch Thần Ký

Chương 390: Chương 390: Quả Thật Quỷ Dị




Bước chân đầu tiên vừa rơi xuống, một luồn khí lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng đỉnh đầu, làm cho Trần Tinh cước bộ không khỏi dừng lại.

La Khinh Y cùng Bào Tịnh đồng loạt theo sau, cả hai dường như cũng đã nhận ra sự khác thường này.

La Khinh Y khuôn mặt không có quá nhiều thay đổi, phảng phất băng hàn đối với nàng không có ảnh hưởng chút nào.

Duy chỉ có Bào Tịnh nhịn không được rùng mình nhẹ giọng nói:

-Nơi này thật là lạnh.

Trần Tinh lườm nàng một cái, Bào Tịnh thấy vậy đột nhiên mị hoặc cười cười, bộ dáng này làm cho Trần Tinh có chút không kịp thích ứng.

Hắn nhẹ chau mày không thèm để ý tiếp tục cẩn thận đi về phía trước.

Càng đi, yên vụ tựa như càng thêm dày đặc. Đến hiện tại một bàn tay vươn ra đã không thể nhìn thấy rõ ràng. Chỉ có thể loáng thoáng lờ mờ bóng ảnh.

Ba người không thể làm gì khác là dựa sát vào nhau mà đi để tránh bị lạc.

Trần Tinh chính giữa, La Khinh Y cùng Bào Tịnh phân biệt trái phải của hắn. Mùi thơm thoảng thoảng cứ thế hoà lẫn thanh khí chui vào Trần Tinh chóp mũi.

Ban đầu đối với điều này Trần Tinh mặt vô biểu tình, bất quá càng về sau dường như có điểm không đúng cho lắm.

Đang đi giữa chừng, dưới tình thế không hề cảm giác ra cái gì nguy hiểm. Vậy mà Trần Tinh đột nhiên gặp phải tập kích bất ngờ.

Chính xác mà nói, một bàn tay không biết từ đâu phương vị chộp lấy huynh đệ của hắn sau đó vội vàng buông ra. Động tác vô cùng nhanh, hung thủ chỉ xuất thủ chưa tới một khắc thời gian liền rút lui, bất quá dư vị lưu lại, lại mười phần rõ ràng.

-Ách!

Trần Tinh rên nhẹ một tiếng. Mặc dù Long Phượng Hoan Hỉ Chân Kinh có thể nhanh chóng phục hồi thương tổn, tuy nhiên nó không hề giúp giảm bớt đau đớn.

Cảm giác cổ họng nghẹn lấy một luồn khí lưu không thể nào thoát ra. Khuôn mặt Trần Tinh nhăn nhó chỉ có thể nén lấy cố gắng nuốt xuống.

Bào Tịnh nghe Trần Tinh rên nhẹ liền hỏi:

-Công tử làm sao?

Đối với việc này, Trần Tinh chỉ có thể hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn không lên tiếng giải thích mà tiếp tục đi về phía trước làm như không có chuyện gì xảy ra.

Bào Tịnh cùng La Khinh Y thấy vậy cũng nhanh chóng theo sau.

Đi được một lúc, yên vụ đã dày đặc đến mức dường như hoá thành thực chất như thế. Đưa tay lên trước mặt cách một xích khoảng cách cũng đã không thể thấy được, một màn trắng xoá bao trùm lấy toàn bộ không gian.

Đúng lúc này cẩn thận cảm ứng phía dưới, một bàn tay vươn ra. Trần Tinh ngay tức khắc phản ứng liền bắt được.

Non mềm da thịt, lạnh lẽo bàn tay bị Trần Tinh nắm lấy. Bất quá, dường như lại có điểm không đúng cho lắm.

Hung thủ theo Trần Tinh phán đoán trăm phần trăm là Bào Tịnh, ấy vậy mà người tập kích hắn lại là La Khinh Y.

Bất quá giọng nói lạnh nhạt của La Khinh Y đột nhiên vang lên:

-Ngươi làm gì?

Trần Tinh có điểm bỡ ngỡ không biết thế nào xử lý. Đột nhiên không gian cấp tốc biến ảo.

Bên tai chỉ có thể nghe tiếng vù vù thanh âm. Trời đất như quay cuồng. Bỗng nhiên ầm một tiếng mười phần vang dội truyền đến.

Trần Tinh đầu óc mới có thể hồi phục lại một tia thanh minh. Tầm mắt phía trước như thế sáng sủa trong thấy.

Bên người Bào Tịnh không thấy đâu, duy chỉ có La Khinh Y đứng đấy hầu như không hề nhúc nhích. Cả thân người động tác đều cứng đờ.

Trần Tinh tay còn đang bắt lấy tay của nàng, biểu hiện trên mặt La Khinh Y vẫn còn giữ nguyên.

-Ngươi làm sao?

Trần Tinh tay còn lại lay động La Khinh Y, bất quá La Khinh Y không hề đáp trả, nàng giờ khắc này chẳng khác nào một toà thạch điêu.

Trần Tinh khuôn mặt âm trầm như nước, chuyện xảy ra quá bất ngờ, hắn còn không kịp bắt lấy một tia dấu hiệu liền đã rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan. Ngay cả địa phương đang đứng giống như cũng không phải thung lũng ban đầu.

Trần Tinh không còn cách nào khác chính là nắm lấy La Khinh Y tay, từng bước đi về phía trước.

Cũng là một nhánh rừng rậm, bất quá rừng rậm này có vẻ bình thường, hắn đi đại khái thập phần chung thời gian tả hữu liền chứng kiến một gian tiểu quán.

Tiểu quán đặt ở một nơi tương đối vắng vẻ, chỉ có hai ba cái bàn, một vài người đang ngồi đó đàm luận đề tài gì đó.

Chủ quán hình như là một cặp vợ chồng, hai người đều là tu sĩ bình thường. Trần Tinh có thể xem được tu vi của hai người đều không cao. Đại khái Luyện Khí Kỳ tám chín tầng tả hữu.

Nam nhân có chút anh tuấn, nữ nhân thì cũng thập phần xinh đẹp. Bất quá khí chất tầm thường, hiển nhiên xuất thân đều là bình thường gia đình.

Trần Tinh cũng không để ý nhiều, hắn chỉ muốn biết đây là địa phương nào mà thôi.

Hắn nắm lấy tay La Khinh Y đi tới, bất quá để Trần Tinh khiếp sợ đó chính là. Dường như không có người nào có thể nhìn thấy hai người bọn họ.

Trần Tinh cùng La Khinh Y chẳng khác gì không khí như thế.

Không, chính xác mà nói thì Trần Tinh không thể chạm vào bất kỳ vật gì. Điều này làm cho Trần Tinh bắt đầu nổi lên nghi vấn.

Liệu đây có phải là ảo cảnh chăng?

Bất quá đúng lúc này, một cái tiểu cô nương phấn điêu ngọc trác, đôi mắt to tròn hiếu kỳ nhìn hắn.

Trần Tinh phóng nhãn nhìn sang, tiểu cô nương lên tiếng:

-Đại ca ca, ngươi làm sao một mình đứng ở đây nha?

Trần Tinh mày nhíu càng chặt liếc mắt La Khinh Y còn đang bên cạnh. Hắn chưa kịp lên tiếng thì người nữ nhân chủ quán liền hướng bên này hô lớn:

-Y nhi, ngươi đứng ở đó làm gì? Mau đến đây giúp một tay.

-Nha...ta đến ngay.

Tiểu cô nương đáp xong rồi cười hì hì nhìn về phía Trần Tinh nói:

-Đại ca ca, ta đi trước nha.

Dứt lời, tiểu cô nương liền lắc lắc cái mông nhỏ tung tăng chạy trở về.

Trần Tinh giờ phút này khuôn mặt bắt đầu biểu lộ rối rắm.

Sự việc càng lúc càng khó có thể tưởng tượng.

Nếu nơi này là ảo cảnh mà nói thì tại sao còn có người nhìn thấy hắn?

Trần Tinh thử một chút vận dụng pháp thuật, bất quá linh lực trong cơ thể dường như đều bị giam cầm.

Hắn rơi vào trạng thái trầm tư, một điểm manh mối để thoát ra khỏi tình cảnh hiện tại đều không có.

-Không đúng.

Linh quang chợt loé lên, Trần Tinh đưa mắt nhìn về phía tiểu cô nương đang bận bịu phụ giúp.

Trần Tinh lẳng lặng chờ đợi, một thoáng mặt trời liền khuất bóng nơi xa. Cả ba người đều bận bịu dọn dẹp sau đó trở về nhà.

Trần Tinh lẳng lặng đi theo phía sau quan sát.

Cứ thế, ngày qua ngày trôi qua. Trần Tinh đã đến nơi này được ba ngày.

Ba ngày thời gian ngoại trừ quan sát cũng như tiếp cận tiểu cô nương ra, hầu như hắn đã thử đủ mọi cách, thế nhưng tất cả đều không có hiệu quả.

Trần Tinh có thể đưa ra kết luận, hiện tại, hắn thật sự lâm vào ảo cảnh.

Bất quá ảo cảnh này dường như không phải của hắn.

Bởi lẽ tiểu cô nương tên gọi, chính là La Khinh Y.

Khi Trần Tinh biết được điều này, một sợi xiềng xích dường như xuất hiện trói buộc hắn lại.

Một sức hút vô hình lôi kéo lấy hắn.

Trần Tinh không thể nào cùng La Khinh Y tách ra mười bộ khoảng cách.

Giờ phút này, Trần Tinh chẳng khác nào một quả bong bóng đã bị cột chặt. La Khinh Y đi đâu, chính hắn bị hút lấy. Không thể nào tách ra được.

Sự việc quả thật quỷ dị không thôi.

*Hết chương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.