Trần Tinh liếc nhìn Nhược Hề nhưng không lên tiếng, ánh mắt hắn vẫn như cũ dừng lại trên người nữ nhân này. Hắn nói:
-Ngươi rốt cuộc là muốn thế nào? Muốn ta trả tiền nhưng lại không cho ta trở về lấy? Muốn gây sự cần gì phải tìm một lý do ấu trĩ như thế?
Nữ nhân không thèm đếm xỉa tới giọng điệu mỉa mai của Trần Tinh. Đôi mắt u buồn không tí cảm xúc chăm chú nhìn hắn trong giây lát. Sự trấn định của nữ nhân này khiến Trần Tinh cũng không khỏi cảm thán.
Trần Tinh trấn định là do luyện tập cùng trải nghiệm nhiều, còn nữ nhân này trấn định dường như là do bẩm sinh như thế.
Nhất là khuôn mặt nàng ta, không hề thay đổi suốt từ đầu đến giờ. Nàng ta đang giả trang hay thật sự bản tính đã là như thế?
Phải biết khi đối chiến với địch nhân, hoặc thăm dò đối phương thì sự trấn định là yếu tố rất quan trọng quyết định diễn biến tiếp theo của sự việc.
Chỉ cần có một tia sơ suất hiển hiện trên nét mặt thôi cũng có thể khiến một người vạn kiếp bất phục.
Nữ nhân sau khi nhìn hắn vài giây, nàng lạnh lẽo nói:
-Ta chỉ đến đòi nợ, ngươi trả, ta liền đi. Ngươi trả không nổi thì viết giấy nợ đi.
Trần Tinh đôi mắt loé lên vệt hàn mang, nữ nhân này là đang giở trò gì? Tại sao lại bắt hắn viết giấy nợ?
Mục đích của nàng là gì, mọi thứ diễn biến càng ngày càng khó dò. Trần Tinh như lọt vào sương mù một dạng. Lần đầu tiên hắn cảm thấy bó tay bó chân thế này.
Trần Tinh não hải vù vù chuyển động, hắn nghĩ ra các phương án khác. Tuy nhiên dù có nói thế nào nữ nhân này cũng không đồng ý.
Trần Tinh trong lòng dấy lên xung động giết người. Thế nhưng, hiện tại Trần Tinh vẫn chưa tìm ra cách đột phát phòng ngự quỷ dị của nàng ta. Cho nên hắn cũng không dám liều lĩnh.
Rốt cuộc, Trần Tinh buộc phải chịu thoả hiệp chấp nhận viết cho nàng một tờ giấy nợ.
Dường như đã chuẩn bị sẵn như thế, nhữ nhân vung tay áo lên. Một tờ giấy hướng Trần Tinh bay đến.
Trần Tinh không dám có một tia sơ suất nào, hắn liếc nhìn nàng một chút sau đó chăm chú đọc từng câu từng chữ ghi trên đó.
Khi chứng kiến số nợ là 500 triệu linh thạch, Trần Tinh cảm thấy khoé mắt của mình không tự chủ giật giật mấy cái.
Nữ nhân này tuyệt đối là ác nhân chuyên hố người. Bởi lẽ phía trước chữ linh thạch còn thêm hai chữ cực phẩm.
Là 500 triệu cực phẩm linh thạch!
Trần Tinh không nói gì, dù sao số linh thạch này Bào Tịnh mới là người trả. Riêng hắn thì xem như là môi giới thôi.
Câu hỏi đặt ra là tại sao Trần Tinh không sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai rời đi? Cần gì phải chịu thoả hiệp như thế?
Đây cũng là suy nghĩ của Nhược Hề, nàng đến đây cũng đã nắm bắt được đại khái tình huống trong khi Trần Tinh cùng nữ nhân này nói chuyện.
Nàng muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không dám. Trần Tinh khi xử sự vấn đề luôn có tính toán riêng của hắn. Thân là nô tỳ, Nhược Hề không dám ý kiến lung tung.
Đúng vậy, Trần Tinh thật sự là có tính toán riêng. Hắn có thể rời đi, nhưng làm sao biết được nữ nhân này sẽ không tìm ra hắn?
Thực lực mà nàng bày ra là bằng chứng tốt nhất. Đặc biệt là xem cách mà thuộc hạ của nàng xuất hiện cùng rời đi. Dứt khoát và gọn gàng.
Bọn họ đã được huấn luyện thế nào mới đạt đến trình độ đó?
Trần Tinh không chắc chắn một điều gì cả. Chỉ Xích Thiên Nhai cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính lộ ra ngoài.
Ngoại trừ Hàn Thi Âm chứng kiến ra, cho dù là Bào Tịnh cũng không thể xác định chính xác là Trần Tinh sở hữu một môn không gian pháp thuật được.
Nếu hiện tại để lộ lá bài tẩy này để đổi lấy một biến số không biết thì không thoả đáng cho lắm.
Khi nào nên tiến thì tiến, khi nào nên lùi thì lùi. Đó mới là đại trí tuệ dẫn đến thành công. Trần Tinh mặc dù “lùi” ở trong việc này. Nhưng hắn lại chẳng hề chịu tổn thất gì cả. Cớ sao lại không làm?
Nghĩ đến đây, Trần Tinh càng chăm chú dò xét từng điều khoản ghi trên giấy nợ nữa. Hắn cảm thấy có 2 điều cần làm rõ ở đây. Trần Tinh hướng nữ nhân nói:
-Tại sao ở trên đây không ghi lợi tức? Hơn nữa nếu không trả đúng thời hạn tại sao phải giúp người làm ba chuyện? Điều khoản này không hợp lý. Ta không đồng ý!
Đã gọi là giấy nợ, đương nhiên phải có lợi tức. Vậy mà giấy nợ không đề cập đến. Như vậy rất là khả nghi khi mà nữ nhân này có thể viện cớ lấy đó làm lý do đòi hỏi thêm nữa.
Tới lúc đó đương nhiên sẽ phát sinh tranh chấp. Nàng thân phận gì còn chưa rõ, nếu như là hạng người “tai to mặt lớn” thì Trần Tinh dĩ nhiên sẽ phải chịu thiệt. Dù sao thời hạn quá hạn chỉ có 3 ngày.
Trần Tinh đương nhiên sẽ không mắc vào cái bẫy này.
Về việc thứ hai, hắn càng không có khả năng đồng ý. Đừng nói là ba chuyện không hề biết trước. Cho dù biết trước hắn cũng không có khả năng đồng ý. Dù sao thời gian đối với Trần Tinh là rất quý giá.
Hắn còn biết bao nhiêu việc cần phải làm. Làm sao có thể tốn thời gian để dính líu vào chuyện không đâu này được cơ chứ?
Sự việc chưa diễn ra gì cũng vậy, không thể chắc chắn tuyệt đối trăm phần trăm. Điều quan trọng là phải có đề phòng trước khi điều không mong muốn xảy ra.
Thấy Trần Tinh nêu ra khúc mắc bên trong điều khoản, nữ nhân vậy mà nhìn hắn với vẻ thưởng thức một chút.
“Thực lực chưa rõ, tâm tính cẩn thận, đầu óc thông minh nhanh nhẹn, thủ đoạn độc ác, tính cách không chịu thua thiệt, có lẽ.... hắn có thể giúp được ta...”
Nữ nhân trầm tư suy nghĩ trong lòng trong chốc lát. Sau đó nàng nhìn hắn từ tốn nói:
-Hai mục đó có thể sửa đổi lại một chút, lợi tức là 0. Chỉ cần nguyên vốn số tiền là được. Còn điều kiện từ 3 đổi thành 1. Kèm theo 1 lời hứa của ngươi.
Giọng điệu rất dứt khoát, dường như nàng mới là chân chính người quyết định như thế. Không cần phải hỏi ý kiến của Trần Tinh thế nào.
Trần Tinh cảm thấy như vậy cũng không có gì là không thể. Mọi việc sẽ không có gì nếu trả đủ linh thạch.
Nghĩ nghĩ, Trần Tinh hỏi:
-Không thành vấn đề, tuy nhiên hứa hẹn gì đó, ngươi là tin tưởng ta sao?
Nữ nhân liếc mắt nhìn Trần Tinh, nàng vậy mà thành thật gật đầu đáp:
-Tin tưởng!
Trần Tinh triệt để không biết nói gì, hắn muốn mỉa mai vài câu nhưng lại không tài nào mở miệng được khi chứng kiến ánh mắt của nàng ta. Chỉ là Trần Tinh thêm vào điều kiện là hứa hẹn phải trong phạm vi thực hiện của hắn và không tổn hại lợi ích của hắn.
Nữ nhân đương nhiên là đồng ý. Thế là từ đây, Trần Tinh trở thành con nợ của nữ nhân không rõ này.
Lăng tay điểm chỉ một cái, Trần Tinh ném trương giấy cho nàng. Nữ nhân nhìn một chút rồi thu hồi, sau đó không hề do dự phiêu nhiên rời đi.
Sự việc xem như tạm thời kết thúc. Lúc này, đám người Bách Thảo Các thì giật mình phát hiện.
Bọn hắn vẫn còn bên trong vành đai nguy hiểm!
Trần Tinh không thèm đếm xỉa tới đám người này. Hắn bàn giao cho Nhược Hề phụ trách.
Kẻ đáng giết liền giết, kẻ có thể dùng liền dùng. Bách Thảo Các từ đây chính thức trở thành Bách Thảo Đường.
Riêng Trần Tinh hắn từng bước đi tới trước mặt Chu quản sự. Hắn nhẹ nhàng hỏi:
-Ngươi là muốn sống hay là muốn chết?
Chu quản sự không nghĩ gì liền vội vàng nói:
-Sống..tiểu nhân muốn sống!
Trần Tinh gật đầu một cái:
-Nếu ngươi nói ra thân phận của nữ nhân vừa rồi, ta sẽ tha ngươi một mạng nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống không thể tha. Từ đây ngươi sẽ chỉ là một phế nhân.
Trần Tinh dừng một chút, thấy Chu quản sự thân người sợ đến mức run lẩy bẩy mới nói tiếp:
-Tuy nhiên, nếu ngươi không muốn trở thành phế nhân cũng có thể. Chỉ cần huyết thệ, nguyện ý tôn ta vì chủ thì ngươi chẳng những không bị gì mà còn có thể tiếp tục làm Chu quản sự của ngươi. Tiền lương sẽ tăng gấp đôi lúc trước.
-Được rồi, lựa chọn đi. Ta không muốn tốn nhiều thời gian.
*Hết chương.