Chu quản sự nghe Trần Tinh nói thế, khuôn mặt liền nhăn nhó dị thường. Hắn làm sao không khó coi cho được?
Chu quản sự thật ra chỉ là một cái tiểu nhân vật, ai lại để ý đến cơ chứ? Nguyên bản hắn còn muốn dựa vào Bách Thảo Các kiếm chát chút đỉnh.
Tuy là hạ nhân xử lý việc vặt vãnh, bằng tài ăn nói nịnh bợ của mình, thêm một chút thủ đoạn tay chân đạt đến cái chức quản sự, nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không bị khống chế, tự do về mọi mặt. Nếu muốn rời đi cũng có thể.
Ấy vậy mà hiện tại Trần Tinh nói như thế, Chu quản sự còn có lựa chọn nào khác? Hắn muốn kêu khổ cũng không được.
Làm công cho người khác thân bất do kỷ. Bề trên sai đi đối phó Bách Thảo Đường thì hắn làm sao dám chống lệnh đây?
Cây đổ bầy chim tan, lãnh đạo toi rồi bản thân mình cũng bị bắt làm nô lệ. Có thể trách ai đây?
Nghĩ đến những tháng ngày đen tối sau này, Chu quản sự đôi mắt trống rỗng, cúi đầu nhận mệnh đáp:
-Tiểu nhân không dám không nghe.
Dứt lời, Chu quản sự cũng vạch tay cắt đứt làn da, rồi dùng máu của mình huyết thệ phụng Trần Tinh làm chủ nhân.
Giọt máu toả sáng trôi nổi nước mặt Trần Tinh. Trần Tinh đưa tay nắm một cái liền tuỳ tiện thu vào.
Đây là nguyên huyết của Chu quản sự. Nguyên huyết nếu bị tổn hại, hắn ắt phải chết không thể nghi ngờ.
Điều này đồng nghĩa với việc, tính mạng của hắn bị Trần Tinh nắm trong lòng bàn tay.
Huyết thệ hoàn toàn khác với lời thề. Nếu Thiên Đạo còn tồn tại, tu sĩ lập lời thề sẽ phải chịu Thiên Đạo ghi nhớ, một khi làm trái sẽ bị Thiên Đạo chế tài.
Do đó lời thề rất quan trọng, nhưng Trần Tinh hiện tại biết Thiên Đạo đã không còn, hắn cũng chỉ có cách này mới có thể khống chế người khác.
Thật ra Trần Tinh cũng lười để ý đến một tiểu nhân vật như vậy, lời thề mà còn có tác dụng Trần Tinh cũng chẳng cần bắt hắn huyết thệ làm gì, chỉ tội tốn không gian cất giữ nguyên huyết nữa thôi.
Nhưng biết sao được? Đắc tội với hắn thì dù là con kiến cũng phải trả một cái giá gì đó!
-Được rồi, nói một chút thân phận của nữ nhân kia đi.
Chu quản sự hồi phục lại một chút tinh thần. Hắn vẫn như cũ không dám đứng lên mà quỳ bên dưới nhìn Trần Tinh nói:
-Khởi bẩm chủ nhân,...
-Sau này gọi “Boss” là được.
Trần Tinh làm sao có khả năng để một người nam nhân gọi mình là chủ nhân đây? Gọi công tử thì cũng không còn thích hợp nữa. Hắn hiện tại cũng xem như đã có thế lực của riêng mình rồi. Phải làm sao ra dáng chủ nhân chân chính chứ.
Theo hắn thấy gọi ông chủ là hợp lý nhất. Nhưng nếu gọi Boss lại càng thuận tiện và thần bí hơn. Người khác có nghe được cũng chẳng biết thân phận hắn là gì.
Đây là cũng là điều kiện giúp phân biệt “người mình” và thám tử trà trộn. Chỉ có người mà Trần Tinh tin tưởng mới có thể biết được ý nghĩa của từ
Boss này mà thôi.
-Boss?
Quả nhiên, Chu quản sự bộ mặt mộng bức nhìn lấy Trần Tinh, không hiểu từ này nghĩa là gì. Mặc dù phát âm là có thể nhưng lại chưa từng nghe qua.
Trần Tinh không giải thích, hắn chỉ nói từ này đại loại đồng nghĩa với ông chủ. Trần Tinh muốn ngắn gọn thuận tiện nên mới để hắn kêu như vậy.
Dĩ nhiên, Chu quản sự phải nghe theo, hắn nói:
-Khởi bẩm Bos..s.., nữ nhân kia chính là một trong lãnh đạo của Lục Chỉ Hội, La Khinh Y. Nàng ta cũng là thần bí nhất bên trong 6 người.
Trần Tinh mày nhíu chặt, nàng vậy mà đúng là La Khinh Y, thế nhưng...
Trần Tinh liền nghi hoặc hỏi:
-Ngươi xác nhận?
Chu quản sự trịnh trọng gật đầu:
-Tiểu nhân xác nhận!
Trần Tinh trầm ngâm trong chốc lát sau đó nói:
-Ngươi là dựa vào Thiên Lý Truyền Âm Chi Thuật gì đó có phải không?
Chu quản sự lần nữa gật đầu:
-Vâng, đúng là như vậy.
Không đợi Trần Tinh hỏi tiếp, Chu quản sự liền giải thích thêm:
-Boss có điều không biết, Thiên Lý Truyền Âm Chi Thuật là thần thông độc nhất vô nhị, chỉ có lãnh đạo Lục Chỉ Hội La Khinh Y biết được. Không có người thứ hai có thể sử dụng. Do đó, tiểu nhân vừa nhìn thấy nàng thi triển liền đã biết được. Nàng chắc chắn là La Khinh Y.
Trần Tinh gật gù, nhưng sự việc vẫn chưa thể thoả đáng, hắn hỏi tiếp:
-Nếu nàng đúng là La Khinh Y, vậy tại sao Khương Kiệt có vẻ như còn chưa đủ tư cách cùng nàng ngang hàng như thế? Điều này ta có thể nhìn ra được!
Chu quản sự sửng sốt, hắn lắc đầu nói:
-Điều này tiểu nhân không biết, cũng không dám phỏng đoán lung tung...
Trần Tinh nghe vậy biết dù có hỏi tiếp cũng không đạt được tin tức hữu ích gì liền phất tay để Chu quản sự rời đi.
Riêng hắn thì lấy ra truyền tin ngọc giản bắt đầu liên hệ cùng Hàn Thi Âm. Đồng thời, Trần Tinh cũng phân phó Nhược Hề thông báo cho Bào Tịnh nữ nhân kia trả tiền. Nếu không hợp tác của hắn cùng nàng sẽ bị huỷ bỏ.
Dù sao Trần Tinh cũng sẽ không muốn chịu bất kỳ tổn thất nào.
-Ta hiện tại ở khu phía Đông, nghe nói ngươi có viêc cần tìm ta?
Trần Tinh hướng về truyền tin ngọc giản nói, sau đó chỉ thấy nó rung lên một cái và phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
Sau một lát, từ bên trong giọng nói của Hàn Thi Âm phát ra:
-Trần Tinh? Ngươi trở lại?
-Ân, có chuyện gì sao?
Nghe Trần Tinh trả lời, Hàn Thi Âm vui vẻ nói:
-Không có gì, chỉ là muốn hỏi ngươi hiện tại có rãnh sao? Có thể đến đây một chuyến xác nhận thân phận hay không? Năm ngày nữa Tông Môn Đại Hội liền tổ chức rồi...
-Xác nhận thân phận? Phiền phức như vậy sao? Ngay cả ngươi cũng không giải quyết được?
Trần Tinh vừa trải qua sự kiện nữ nhân không rõ lai lịch, nên tâm trạng cũng không vui vẻ gì. Hắn con muốn trở về tu luyện pháp thuật cùng thử nghiệm một số thứ nữa đây.
Tông Môn Đại Hội lúc này cũng không quá quan trọng như lúc đầu nữa.
Hàn Thi Âm nghe Trần Tinh giọng điệu, nàng có chút khó xử nói:
-Xin lỗi, chuyện này ta cũng không có cách nào. Nghe nói lần này Ma Thiên Môn chuẩn bị rất chu đáo. Cha ta bọn họ dự định Ngũ Tông Tranh Bá lần này phải cầm đệ nhất. Cho nên từ khâu sơ tuyển bọn họ rất là gắt gao. Ta cố hết sức mới thuyết phục cha ta cho ngươi một thân phận nội môn đệ tử. Tuy ngươi không cần thông qua khảo nghiệm để đạt được tư cách nhưng phải đến để xác nhận thân phận ngọc bài.
Hàn Thi Âm giọng nói áy náy truyền tới, Trần Tinh đương nhiên sẽ không vì thế mà trách nàng cái gì.
Hắn nhìn ra được Hàn Thi Âm là một bằng hữu xem như không tệ. Tính tình của nàng Trần Tinh ít nhiều có thể hiểu được một hai.
Giữa nam và nữ, ngoài quan hệ tình lữ ra thì cũng có loại quan hệ xem là bằng hữu, chỉ là bằng hữu đến một giai đoạn nào đó thì không như trước nữa.
Giai đoạn đó chính là người nữ hoặc người nam có tình lữ. May mắn là Hàn Thi Âm hiện tại xem như chưa có tình lữ gì. Cho nên Trần Tinh cũng vẫn xem nàng như bằng hữu của mình.
Nếu không hắn cũng không tặng cho nàng Thiên Vẫn Thần Khí một cách tuỳ tiện như thế.
Bằng hữu của hắn không nhiều, cho nên Trần Tinh cũng rất trân trọng. Chỉ cần không làm việc có lỗi với hắn liền được.
-Không có việc gì, ta đến đó một chuyến liền được. Nói cho ta địa điểm đi, ta sẽ tranh thủ thời gian tới xác nhận.
Hàn Thi Âm báo cho Trần Tinh địa điểm. Đồng thời nàng còn dò hỏi:
-Ngươi lần đầu đến đó, có phẫn lạ nước lạ cái, có cần ta theo cùng hay không?
Trần Tinh từ tốn trả lời:
-Không cần, ngươi cứ an tâm tu luyện đi. Khi nào cần ta sẽ thông báo cho ngươi.
Hàn Thi Âm nghe vậy hừ một tiếng:
-Hiện tại ta đã rất lợi hại nha, đánh 2-3 cái như ngươi cũng không thành vấn đề!
Ở bên kia, Hàn Thi Âm vừa nói lại còn giơ lên quả đấm nhỏ của mình. Chỉ là nàng liền nhanh chóng buông xuống. Dù sao Trần Tinh cũng không thể thấy được.
Còn bên này, Trần Tinh nghe vậy thì không tiếp tục cùng nàng tranh cãi, hắn nói qua loa cho qua:
-Được rồi, biêt ngươi lợi hai. Tranh thủ tu luyện đi. Ta đi xác nhận thân phận đây.
Trần Tinh nói xong cũng thu hồi truyền tin ngọc giản. Đồng thời xuất ra miếng vải phi hành của mình sau đó rời đi.
Hàn Thi Âm cũng thu hồi ngọc giản, từ trên thân nàng bộc phát ra kinh khủng khí tức. Nàng lẩm bẩm:
-Ta đã là Địa Tiên đỉnh phong tu vi, còn thế nào tu luyện a? Xì~
Nếu Trần Tinh biết được Hàn Thi Âm tu vi hiện tại, nhất định hắn sẽ trợn mắt thật to để nhìn xem Hàn Thi Âm có phải hay không bị ai đó đoạt xá.
Làm thế nào mà chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, nàng vậy mà từ Nguyên Anh 2-3 tầng liền vèo một cái lên Địa Tiên đỉnh phong.
Là Địa Tiên đỉnh phong! Không phải rau cải trắng!
Như thế nào lại có thể nhanh như vậy?
*Hết chương