Nghịch Thần Ký

Chương 180: Chương 180: Hắc Bạch Song Dạ




Người này nghe Trần Tinh nói vậy liền thở phào, đương nhiên là vậy, lỡ như Trần Tinh hỏi vấn đề gì đó mà bản thân mình không biết phải chăng rất mất mặt?

Y không nhanh không chậm, giọng điệu bình thản giảng:

-Tên như ý nghĩa, từ Kim đan trở xuống là một quá trình, để người làm sư huynh ta chỉ điểm đệ vài thứ. Ban đầu khi người bình thường bắt đầu tu luyện sẽ hình thành một đoàn linh lực trong đan điền, bước đầu tiên chính là khống chế đoàn linh lực đó. Giai đoạn này gọi chung là Luyện khí kỳ tu sĩ, tiếp theo chính là làm cho đoàn linh lực này chuyển biến cả chất và lượng. Giai đoạn này chính là Trúc cơ. Từ đây trở đi mới là bước quan trọng, một khi linh lực trong cơ thể đầy ấp vùng đan điền rồi thì bắt buộc tu sĩ phải tiến hành dồn nén nó lại để có không gian phát hấp thu linh khí bên ngoài bổ sung linh lực bản thân. Việc dồn nén này được gọi là Kim đan.

Trần Tinh nghe xong cũng như thoát khỏi mê võng, hắn gật gật đầu sau đó tiếp tục dò hỏi:

-Sư huynh quả nhiên kiến thức uyên bác, chỉ là đệ đây ngu muội nên vẫn có chỗ không hiểu lắm, chiếu theo lời huynh nói, vùng đan điền mỗi người mỗi khác, như vậy linh lực cũng sẽ có chênh lệch cho dù cùng cảnh giới chăng?

Người này không cần suy nghĩ liền gật đầu:

-Đúng là như vậy, cơ bản cảnh giới tên gọi chỉ để phân biệt tu sĩ đang ở giai đoạn nào mà thôi.

Trần Tinh biểu hiện như bừng tỉnh đại ngộ, đây chỉ là hắn cố ý, trong lòng thì âm thầm nói:

-Xem ra vẫn còn nhiều chuyện cần phải chú ý.

Đương nhiên phải là vậy, bởi vì Trần Tinh muốn đánh căn cơ thật vững chắc. Không chỉ riêng thể chất siêu việt không, hắn còn muốn tu vi cũng phải siêu việt cực hạn!

-Ồ, sư huynh giải đáp làm sư đệ đây biết thêm rất nhiều thứ, chỉ là đệ đây vẫn còn một vấn đề cuối cùng, không biết sư huynh có thể giải đáp cho đệ biết được chứ?

Nghe Trần Tinh nói vậy, người này cũng không phiền lòng, đơn giản là bởi vì người xung quanh cũng đang nhìn y với biểu lộ thán phục, đa phần là tu vi trúc cơ trở xuống, những kiến thức như vậy đối với bọn họ là vô giá.

-Sư đệ cứ hỏi, mặc dù huynh đây kiến thức hạn hẹp nhưng nếu biết nhất định sẽ không che giấu nửa điểm.

Trần Tinh cười cười tiếp tục lên tiếng:

-Vấn đề cuối cùng chính là việc, giả sử đan điền vẫn chưa đầy năng lượng mà tu sĩ đã dồn nén linh lực thành kim đan sẽ như thế nào? Hoặc là một người có thể có không chỉ một khoả Kim đan thôi không?

Trần Tinh hỏi một câu như vậy làm cho tên này cũng nhíu mày trầm tư, ánh mắt của những người khác cũng hướng về y, một lúc sau y mới lên tiếng:

-Sư đệ hỏi vấn đề này huynh đây cũng không rõ phải trả lời thế nào cho đúng, bởi vì thông thường mọi người đều tích trữ linh lực đầy ấp mới tiến hành súc ép thành Kim đan, còn về một người có thể có nhiều khoả kim đan hay không thì cũng nằm ngoài sự hiểu biết của huynh, sư huynh cũng chưa từng nghe nói có trường hợp nào có không chỉ một khoả kim đan cả.

Trần Tinh gật đầu, biểu hiện vẫn như cũ, không quá dây dưa:

-Sư huynh kiến thức như vậy làm cho sư đệ tự thẹn không bằng, rất cám ơn sư huynh đã giải đáp thắc mắc cho đệ, sư đệ cũng không khá giả gì, bên trong là 1000 viên hạ phẩm linh thạch, xem như sư đệ cám ơn huynh phí thời gian chỉ điểm đệ đây.

Nói xong, Trần Tinh cũng lấy chiếc túi trữ vật của tên bị Lăng Vũ doạ ngất kia đưa đến người thanh niên này.

Đây chỉ là tạo một mối liên hệ xã giao hữu nghị mà thôi, nếu ngươi hỏi cả đống vấn đề như vậy mà chẳng hề có tí lòng thành nào bỏ ra, chắc gì lần sau người ta sẽ giải đáp thắc mắc cho ngươi một lần nữa?

Dù sao Trần Tinh đối với cảnh giới tu tiên chỉ là một con gà mờ, bên cạnh đó, hắn vừa giết Tần Chương được túi trữ vật của y, bên trong có mấy vạn linh thạch thì tiếc gì 1000 linh thạch?

Người này thấy động tác của Trần Tinh như vậy cũng mặt cười tươi hơn nữa, y khách sáo vài câu sau đó cũng nhận lấy, đến đây Trần Tinh cũng trực tiếp cáo biệt bước vào bên trong.

Lúc này, mọi người đều không để ý đến hắn nên cũng không ai lên tiếng nhắc nhở rằng bên trong đã có người chiếm cứ.

....

Vượt qua trận pháp, mọi thứ trước mắt hắn liền khác hẳn, bên trong chính là một không gian tương đối rộng lớn, có hàng trăm bồ đoàn được sắp xếp ngay hàng thẳng lối.

Trung tâm của căn phòng này là một ụ đất gồ lên, trên ụ đất đó có cắm duy nhất một cây trúc.

Linh khí trong căn phong này chính là do cây trúc này toả ra.

Trần Tinh sử dụng Điều tra nhãn thuật, những thông số cây trúc này hiện lên trước mắt hắn.

-Trúc Thụ Căn. Một đoạn bộ phận của Tiên Thiên Trúc Thụ rơi ra, ẩn chứa linh khí dồi dào, có tác dụng gia tăng tu vi. Đánh giá: 2 sao.

-Trúc thụ căn?

Trần Tinh sau khi biết được cũng lẩm bẩm, hắn đang suy nghĩ liệu có nên tiện tay mang nó đi luôn hay không?

Chỉ là vấn đề này tạm thời gác lại sang bên bởi vì hắn còn phải suy xét nhiều mặt khác.

-Ngươi to gan lắm! Không biết nơi này hiện tại được dùng để đại ca ta đột phát hay sao?

Một giọng nói vang lên cũng làm cho Trần Tinh chú ý đến, bởi vì khi hắn bước vào đây thì cũng chỉ cảm nhận được linh lực của một người mà thôi, người đó đang ngồi trên bồ đoàn phía xa kia.

Còn giọng nói này là của ai?

Trần Tinh nghi hoặc, ngay lúc này, một bóng ảnh từ từ hiện ra ngay trước mắt hắn, hiển nhiên người này sử dụng pháp thuật ẩn thân.

Có điều môn thuật này cũng có chút môn đạo và có mặt hạn chế, chính là không thể di chuyển trong khi ẩn thân.

Việc này thua xa ẩn thân kỹ năng của hắn.

Ẩn thân kỹ năng của hắn học được chính là nhiệm vụ thứ 2 của hệ thống đưa ra 3 năm về trước, khi hắn giết chết Scythe lần thứ 3 thì hắn cũng lựa chọn học tập kỹ năng này, nó được gọi với tên Ảnh Dạ Tử Thần.

Nhắc đến nhiệm vụ, Trần Tinh cũng đã lâu không được hệ thống ban bố bất kỳ nhiệm vụ nào nữa từ khi hắn hoàn thành 100 nhiệm vụ.

Bên cạnh đó, sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ cũng đã giúp hắn mở ra mục vòng quay hắc ám.

Trần Tinh đang tính toán toán kiếm thêm 1 kinh nghiệm dữ trữ nữa để dùng nó vào Vòng quay hắc ám này.

Phải biết 300 kinh nghiệm dự trữ tương đương 300 cấp và còn nhiều hơn thế nữa, có thể là con bài tẩy cuối cùng của hắn, cho nên nó rất quý giá và Trần Tinh phải sử dụng một cách chính xác nhất.

Quay trở lại người trước mắt này, nếu hắn đoán không sai thì người này chính là Hắc Dạ, còn người đang đột phá kia chính là Bạch Dạ.

Bởi vì vẻ ngoài bọn họ hoàn toàn giống nhau, chỉ khác mỗi mái tóc một đen một trắng mà thôi.

Không có ai khác ở đây, Trần Tinh cũng không cần phải tỏ ra khách khí.

-Các ngươi đột phá là chuyện của các ngươi, ta cũng không phải tới gây sự cớ gì không được vào?

Người này nghe xong dự định quát lớn thì âm thanh của thanh niên ngồi phía xa cũng truyền tới:

-Tiểu Hắc, không cần làm khó vị sư đệ này, ta cũng đã hoàn thành việc đột phá rồi, chúng ta trở về thử luyện một chút để chuẩn bị cho cuộc Tông Môn Đại Điển sắp tới.

Hắc Dạ nghe xong cũng hừ một tiếng sau đó bước về phía đại ca của mình, hai người nói gì đó.

Lúc này, Bạch Dạ dẫn đầu đi tới trước mặt Trần Tinh, y gật đầu xem như chào hỏi, trên khuôn mặt là một có phần tái nhợt, miệng kéo lên một nụ cười nhẹ:

-Xin lỗi vị sư đệ này, tính tình đệ ta có phần nóng nảy, nhưng lòng dạ thì rất tốt, chỉ là không biết cách thể hiện ra thôi, kính mong sư đệ bỏ qua cho. Khụ khụ..

Y kết thúc lời nói bằng những tiếng ho khan, hiển nhiên trạng thái của người này cũng không được tốt cho lắm.

Trần Tinh nhìn ra được, từ trong ánh mắt của Bạch Dạ không giống đang nói dối của một kẻ xảo quyệt, và từ thái độ quan tâm của Hắc Dạ đối với đại ca của mình cũng không phải đóng kịch.

Có thể nói hai người này có thể kết giao được.

Trần Tinh thái độ liền hoà hoãn.

-Vị sư huynh này, sư đệ mới gia nhập môn phái nên không biết quy củ ở đây, nếu có gì đắc tội cũng mong nhị vị bỏ qua. Đúng rồi, ta cũng biết một chút y thuật, nếu sư huynh không ngại có thể để ta xem xét, ta thấy trạng thái của huynh cũng không được tốt lắm.

Bạch Dạ còn chưa lên tiếng thì Hắc Dạ đã nổi giận mắng:

-Hừ, ngươi có bản lĩnh gì mà muốn xem thương thế của đại ca ta? Còn không mau đi đột phá đi...

Bạch Dạ đưa tay ngăn cản:

-Được rồi, tiểu Hắc, không có gì, nếu sư đệ tinh thông y thuật ta cũng không ngại để cho đệ xem xét, làm phiền sư đệ.

Nói xong y cũng đưa tay ra, Trần Tinh cười cười sau đó cũng nghiêm túc bắt mạch cho Bạch Dạ.

Sau một lúc, đôi mày hắn nhíu lại, hắn hướng về Bạch Dạ sau đó hỏi:

-Sư huynh có phải cảm thấy ban đêm thường bị đau nhói ở ngực? Tay chân tê cứng?

Bạch Dạ nghe xong cũng nhanh chóng gật đầu:

-Đúng là như vậy, sư đệ phải chăng biết cách chữa trị?

*Hết chương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.