Chứng kiến thái độ của Tần Chính như vậy, Cổ Mặc cũng không nổi giận, biểu hiện vẫn cao thâm mạt trắc, dường như chẳng có điều gì trên thế gian này khiến ông ta gợn sóng được một dạng.
-Chuyện hôm nay đến đây thôi, ba ngày nữa chính là Tông Môn đại điển, Tông chủ có lệnh trong vòng ba ngày này cấm đồng môn động thủ dưới mọi hình thức, người trái quy định, trực tiếp phế bỏ tu vi đuổi ra Thái Hư Tông bất kể thân phận.
Giọng nói bình thản, lạnh lẽo làm lòng mọi người cũng rét run, không ai cho đó là trò đùa, bọn họ thừa biết mỗi một lời của Cổ Mặc đều là dựa trên ý chí của Tông chủ, có thể nói ông ta là người phát ngôn của Tông chủ, vấn đề là vì sao trong thời khắc này Tông chủ đại nhân lại đưa ra quyết định có lợi cho Trần Tinh?
Phải chăng phía sau còn có uẩn khúc, thân phận của hắn là gì? Liệu có liên quan đến Tông chủ đại nhân?
Những câu hỏi chỉ có thể xuất hiện trong đầu mỗi người, không một ai dám đứng ra lên tiếng chất vấn, hiển nhiên bọn họ vẫn chưa muốn bị cao tầng để ý.
Tần Chính nghe được những lời này, bàn tay siết chặt, có thể nghe được tiếng rắc rắc phát ra từ giữa các ngón tay, y nhìn về phía Trần Tinh với ánh mắt căm phẫn, tựa như muốn ăn tươi nuốt sống hắn một dạng.
Chỉ là Tần Chính vẫn quyết định tạm thời bỏ qua cho hắn, y không do dự xoay người rời đi.
Thái độ dứt khoát như vậy cũng làm cho mọi người càng đề cao y hơn.
-Không còn chuyện gì, các ngươi cũng rời đi đi.
Giọng nói của Cổ Mặc một lần nữa vang lên, y đứng đó như một tượng đài sừng sững không thể lay động.
Mọi người nghe xong nhanh chóng ai về nhà nấy, không có một trường hợp nào ngoại lệ.
Trần Tinh cũng nằm trong số đó, chỉ có điều khi hắn chuẩn bị rời đi thì Cổ Mặc lại nói:
-Ngươi khoan hãy đi, ta muốn hỏi ngươi vài chuyện.
Trần Tinh dừng bước, trong lòng hắn cũng có chút khó chịu, hắn muốn nhanh chóng rời đi nơi này để còn có thời gian nghiên cứu Ngũ Hành Âm Lôi quyết, làm gì phí thời gian cùng một lão già nói này nói kia?
-Không biết tiền bối có chuyện gì cần chỉ giáo?
Trong lời nói hoàn toàn không biểu hiện cảm xúc, mặc dù trong lòng hắn khó chịu, đây chinh là cảnh giới của sự giả tạo mà hắn học hỏi được từ tên bị hắn sử dụng Huyết Tinh sưu hồn thuật kia.
Muốn trở thành một kẻ nham hiểm trước hết phải là cho đối phương hoàn toàn không nhìn ra lòng mình đang nghĩ gì. Việc này không hề khó và cũng không hề dễ, đòi hỏi phải có sự tập luyện các có mặt, âm thanh trong từng câu chữ.
Cổ Mặc nghe vậy cũng đưa tay vuốt vuốt râu, trong lòng cũng tỏ vẻ hài lòng về thái độ của Trần Tinh, ông ta lên tiếng hỏi:
-Ta nghe nói ngươi muốn tu luyện Ngũ Hành Âm Lôi Quyết có đúng không?
Trần Tinh vừa nghe xong thì có điều suy nghĩ.
Việc hắn lựa chọn Ngũ Hành Âm Lôi Quyết làm sao Cổ Mặc có thể nhanh chóng biết được?
Không đúng, hắn đã nhớ ra được cảm giác bị người theo dõi ngay khi bước vào Tàng Kinh lâu, việc này có thể lý giải như vậy.
Vấn đề còn lại chính là có vẻ như Cổ Mặc rất quan tâm đến Ngũ Hành Âm Lôi Quyết, vậy thì môn công pháp này có bí mật gì mà khiến y phải đích thân Đại Thừa kỳ cùng một Trúc cơ nói riêng?
Lúc này, hắn cũng lên tiếng đạo:
-Đúng là có việc này, không biết tiền bối muốn hỏi việc gì?
Cổ Mặc vừa nghe xong cũng mở đôi mắt ra, Trần Tinh cũng có phần bất ngờ, bởi vì đôi mắt ông ta chỉ là một màu trắng đục.
Hiển nhiên Cổ Mặc chính là bị mù!
Ông ta đột nhiên mỉm cười, hắn nhìn ra được nụ cười chứa đầy tang thương cùng đắng chát.
Bấy giờ Cổ Mặc mới lên tiếng:
-Ta cũng từng thử tu luyện Ngũ Hành Âm Lôi Quyết, kết quả chính là đôi mắt bị mù, âm lôi quấn thân khiến đời này vô pháp đột phá. Ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi suy nghĩ lại, liệu có nên tiếp tục tu luyện nó nữa hay không, ta không muốn có người đạp trên vết xe đổ của mình.
Trần Tinh nghe xong trong lòng không phục, cái gì gọi là vết xe đổ?
Bản thân tu luyện không được chẳng lẽ người khác liền “phải” tu luyện không được hay sao?
Làm gì có chuyện đó? Trong lòng hắn hừ một tiếng, ngoài miệng nói:
-Đa tạ tiền bối nhắc nhở, tuy nhiên ta vẫn muốn thử một hai, ý ta cũng đã quyết.
Cổ Mặc nghe xong cũng không lên tiếng, ông ta chỉ gật gật đầu sau đó bay đi.
Trần Tinh dĩ nhiên cũng không quá dây dưa vấn đề này. Điều duy nhất hắn để tâm và hiếu kỳ chính là Ngũ Hành Âm Lôi Quyết có tác dụng gì?
Không suy nghĩ nhiều, hắn cũng rời đi, phương hướng chính là tu luyện thất mà không phải Lăng Tiêu phong.
Dù sao hắn vấn muốn có một nơi yên tĩnh để lĩnh ngộ cảnh giới cao hơn.
Ngay lúc này, phía trước đường đi của hắn bị Lăng Vũ cản đường, nàng chưa kịp lên tiếng thì đã chứng kiến ánh mắt chán ghét của Trần Tinh.
Đúng vậy, chính là chán ghét, muốn dùng hắn làm tấm bia sao? Tuy hắn không ngán bất cứ ai nhưng cũng không vì thế mà thích bị người khác lợi dụng.
-Tránh ra.!
Giọng nói hoàn toàn không có cảm xúc của hắn vang lên, Lăng Vũ nghe xong đột nhiên cảm thấy trong lòng rung động, nàng cũng bất giác cảm thấy hối hận, nhưng mà nghĩ lại bản thân mình đường đường Hợp Thể kỳ làm sao có thể bị Trúc cơ tuỳ ý quát tháo như vậy?
Cho nên Lăng Vũ cũng không làm theo mà còn nói thẳng:
-Mục đích của ta không phải như ngươi nghĩ, ta không hề xem ngươi là tấm bia gì cả, chỉ là ta muốn ngươi bái phụ thân ta làm sư phụ cho nên mới ra hạ sách này. Quan trọng hơn hết chính là nếu ngươi thật sự bái ông ấy làm sư thì chúng ta lập tức có thể thành thân, điều này chính là sự thật.
Lăng Vũ cũng trở nên nghiêm túc, từ trong giọng nói của nàng ta, Trần Tinh không nhìn ra bất cứ sơ hở nào.
Trên hết, hắn cảm thấy nàng dường như nàng cũng không có ý kiến gì về việc này.
Tuy vậy, Trần Tinh cũng không muốn cùng nàng dây dưa.
Ngay cả Huyết Long Thần Vương hắn cũng chưa thật sự nhận y làm sư phụ, huống chi là Lăng Viễn?
Trần Tinh không hề lên tiếng, hắn cứ như vậy lướt qua người Lăng Vũ rồi thẳng hướng tu luyện thất.
Còn về Lăng Vũ thế nào hắn không muốn để ý đến...
...
Đi được một đoạn, phía trước hắn xuất hiện rất nhiều đệ tử tụ tập, bộ dạng của bọn họ dường như đang tỏ ra bức xúc về chuyện gì không biết.
Trần Tinh đi tới, lúc này hắn mới có thể nghe rõ một hai
-Đúng là quá đáng, nghĩ đột phát liền không cho chúng ta vào tu luyện, các ngươi nói xem vì sao cao tầng không ra mặt lên tiếng?
Một thanh niên khuôn mặt cương nghị lớn tiếng hỏi.
Một người khác tiếp lời:
-Việc này cũng đành chịu thôi, ngươi nhìn xem bản thân mình với huynh đệ bọn họ xem? Người ta là thiên kiêu, một người cũng đã khiến Tông môn dốc lòng bồi dưỡng huống chi là 2 người? Nếu ngươi cũng có tu vi Hợp Thể kỳ như vậy thì có thể cao tầng sẽ ra mặt.
Người thanh niên này nghe xong cũng á khẩu không lên tiếng được.
Đúng là như vậy, lúc này Trần Tinh cũng đã hiểu đại khái, nhân tiện cơ hội này, Trần Tinh cũng hướng người này hỏi về việc đột phát Kim đan là như thế nào:
-Vị sư huynh này, nhìn huynh bề ngoài phong độ xuất chúng như vậy ắt hẳn kiến thức cũng không thể đo lường, có thể hay không cho sư đệ lĩnh giáo vài vấn đề về tu luyện?
Người này nghe được Trần Tinh nói vậy thì trong lòng cảm thấy sướng như nở hoa, y ta lập tức tạo dáng phong độ, lưng thẳng, ngực ưỡn ra, giọng điệu tỏ vẻ thâm sâu:
-Sư đệ nói quá lời, có thắc mắc gì cứ việc nói ra, nếu sư huynh biết ắt sẽ không che giấu.
Trần Tinh nghe vậy trong lòng cũng thầm nghĩ:
-Quả nhiên, khen trước một câu, mọi việc thuần buồm xuôi gió.
Hắn không thể không cảm khái, thật sự mà nói thì cái lợi ích từ việc đạt được mớ kiến thức của Tomoro làm cho hắn trở nên thuận lợi trong việc giao tiếp hơn rất nhiều.
-Chuyện là như vậy, sư đệ đang ở Trúc cơ viên mãn đã rất lâu mà không biết làm cách nào đột phá lên Kim đan, không biết sư huynh có thể nói rõ phải như thế nào mới có thể đột phá được chăng?
*Hết chương...