-Cô không đến nếm thử một chút sao?
Không khí gượng gạo bị lời nói Trần Tinh phá vỡ.
Tiểu Long Nữ chần chờ trong chốc lát rồi cũng phi thân bay qua dòng sông. Nàng đứng trước mặt hắn cách một khoảng không hề lên tiếng, cứ như vậy chăm chú nhìn hắn.
Trần Tinh có chút chột dạ, hắn không biết Tiểu Long Nữ như thế là có ý gì, bề ngoài thì tỏ vẻ thản nhiên đùa hỏi
-Sao vậy? Sợ trong cá có độc sao?
Tiểu Long Nữ vẫn không trả lời, mặt nàng không nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào. Vẫn lạnh lùng hoà lẫn khí chất băng thanh ngọc khiết kia. Điều này làm hắn có chút không có hứng thú cho lắm.
Trần Tinh nhìn một chút rồi cũng không để ý đến nữa. Hắn tiếp tục ăn cá. Tiểu Long Nữ cũng không làm phiền hay quấy rối Trần Tinh, nàng không biết bản thân mình tại sao phải làm như vậy.
Tiểu Long Nữ hiện tại như chú chim mất đi phương hướng, không biết phải làm sao, thực hiện điều gì, nên chỉ còn cách đi theo Trần Tinh mà thôi.
Hắn cũng không cảm thấy có điều gì bất cập, cứ tiếp tục rảo bước qua các thành thị hỏi thăm dân tình cũng như tiện thể dò hỏi các loại truyền thuyết hay người dân vùng nào có đặc điểm khác lạ hay không.
Thế nhưng điều làm cho hắn đau đầu không phải là việc không dò hỏi được tin tức, mà là việc có quá nhiều tin tức.
Trên đời này thiếu gì việc lạ, nếu cứ cắm đầu đi đến từng nơi một dò xét thì không biết đến năm nào tháng nào mới xong. Còn chưa nói tới việc những tin tức này không đúng sự thật nữa.
Trần Tinh nhận thấy không thể tiếp túc như vậy nữa và cần phải có một giải pháp thiết thực hơn.
Có rất nhiều cách có thể giải quyết vấn đề hiện tại của hắn. Giải pháp đầu tiên hắn nghĩ đến chính là tạo dựng thế lực của riêng mình rồi phân tán mọi người khắp nơi tìm kiếm.
Như vậy Trần Tinh không cần phải tự mình bôn ba mà có nhiều thời gian hơn để tu luyện cũng như chỉ dạy chúng nữ.
Từ trước đến nay hắn luôn nghĩ chỉ cần có thực lực mạnh mẽ thì có thể giải quyết bất cứ việc gì, Bên cạnh đó là việc hắn không có khiếu về mặt quản lý cho lắm. Cho nên Trần Tinh từ trước đến nay không chú tâm lắm vào việc xây dựng thế lực.
Nhưng từ khi nhận thấy khó khăn trong việc tìm kiếm phần thiếu khuyết của Huyền Giới Chi Môn làm Trần Tinh phải chú tâm một lần nữa nhìn nhận lại vấn đề.
Sau khi suy xét kỹ lưỡng, hắn nhận thấy cũng đã tới lúc phải tạo dựng thế lực cho riêng mình.
Mà muốn tạo dựng thế lực nhanh chóng thì phải đứng đầu một giáo có số lượng người đông đúc.
Trong đầu hắn hiện lên hai ứng cử viên sáng giá, một là Cái Bang hai là Minh Giáo.
Cái Bang thì dò xét thông tin rất nhạy nhưng đa phần lại là hỗn tạp. Một số thành phần đầu cơ trục lợi không thống nhất nên rất khó kiểm soát.
Còn Minh Giáo thì khác, người dân đa phần đều tin tưởng, phó thác số phận của mình vào một thế lực siêu nhiên nào đó. Giáo chúng thì lại đặt cả mạng sống của mình cho ý chí của giáo chủ.
Hắn chỉ việc nắm bắt mấu chốt đó liền có thể dễ dàng nắm trong tay một đội quân trung thành đã được tẩy não.
Phải biết Minh Giáo được thành lập từ rất lâu, được Võ Tắc Thiên phong danh Thánh Giáo nhưng do phát triển quá mạnh dẫn đến lo ngại của các thế lực vua chúa sau này mới được xếp vào hàng ngũ ma giáo.
Dù vậy, nó cũng không ảnh hưởng đến việc phát triển của giáo phái này nhiều, chỉ là một cửa ải cần phải vượt qua của bất kỳ thế lực lớn nào nếu muốn đạt được thành tựu nhất định.
Riêng về số lượng giáo chúng thì nhiều vô số kể. Đây chính là nguyên nhân chính Trần Tinh lựa chọn Minh Giáo.
Muốn tìm được Giáo chủ Minh Giáo hiện tại cũng không phải dễ dàng, bởi vì do ảnh hưởng của cuộc càn quét lúc trước nên giáo phái này đã chuyển sang hoạt động ngầm.
Hắn muốn dò xét một chút bởi vì trí nhớ của hắn về Minh Giáo không còn tinh tường lắm.
Trần Tinh dừng chân, Hắn xoay người nhìn Tiểu Long Nữ đang đi phía sau mình.
Có điều, Tiểu Long Nữ dường như đang nhập tâm suy nghĩ về vấn đề nào đó mà cứ thản nhiên tiến về phía trước theo quán tính.
Nàng không để ý Trần Tinh trước mặt, tới khi cả đụng vào trong ngực hắn mới giật mình lui ra phía sau.
-Cô tính theo ta tới khi nào, có mục đích gì cứ việc nói, có phải muốn ta chịu trách nhiệm?
Hắn hiện tại muốn rời đi, nhưng trước hết phải làm rõ ràng với Tiểu Long Nữ, nên dứt khoát tránh dây dưa vướng mắc tình cảm gì với nàng.
Chỉ là, Tiểu Long Nữ lời nói làm Trần Tinh muốn thổ huyết
-Không, ta muốn giết ngươi...
Gương mặt rất nghiêm túc biểu thị nàng không phải nói giỡn,
Trần Tinh cũng hỏi ngược lại
-Như vậy sao cô không ra tay mà đi theo ta làm gì?
Tiểu Long Nữ thành thật hồi đáp
-Ta không làm được điều đó, ta đánh không lại ngươi.
Trần Tinh tiếp tục hỏi
-Vì sao cô muốn giết ta?
Tiểu Long Nữ im lặng. Hắn nói tiếp
-Kiếm của cô đâu? Có thể lấy nó ra không?
Nàng không biết hắn vì sao lại hỏi như vậy nhưng cũng lấy ra và cầm trên tay.
Thân hình hắn loé lên, trong chớp mắt hắn liền xuất hiện trước mặt nàng.
Trần Tinh giữ chặt tay cầm kiếm của Tiểu Long Nữ rồi vận dụng chân khí truyền vào trong đó, sau đó hắn nắm luôn cả tay nàng cùng kiếm rồi đâm thẳng vào ngực mình.
Động tác nhanh gọn, dứt khoát. Thanh kiếm xuyên qua người hắn đến sát cán.
Dòng máu nóng chảy ra ướt đỏ cả bàn tay Tiểu Long Nữ khiến nàng rung động không thôi.
Bàn tay nàng không tự chủ được rút về, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Tinh.
Mặt hắn không hề đổi sắc, cứ như người bị đâm không phải là mình, trong khi máu đã thấm ướt hết cả xiêm y.
Cảnh tượng này làm Tiểu Long Nữ run giọng hỏi
-Ngươi...Ngươi...tại sao lại làm vậy....?
Trần Tinh mỉm cười trả lời.
-Ta thiếu cô một lời xin lỗi, đây là cách ta trả nó cho cô. Nếu như ta vì vết thương này mà chết thì ân oán của cô với ta xem như kết thúc. Nếu như ta may mắn không chết thì chúng ta cũng chẳng nợ gì nhau. Từ nay cô cũng đừng đi theo ta nữa.
Trần Tinh dứt lời liền xoay người rời đi mà không quan tâm đến Tiểu Long Nữ phía sau đang nhìn bàn tay nhuốm máu của mình. Bất giác....nàng rơi lệ.
Sau khi đi được một đoạn khá xa, Trần Tinh rút thanh kiếm ra, ngay lập tức vết thương nhanh chóng khép lại.
Cơ thể hắn hoàn hảo không tì vết. Chẳng hề nhìn ra được vết sẹo nào cả.
Dĩ nhiên Trần Tinh biết được mình sẽ không có chuyện gì nên mới dám làm như vậy, chỉ là biểu diễn một chút khổ nhục kế để cho Tiểu Long Nữ bỏ đi ý niệm giết hắn mà bắt đầu một cuộc sống mới của riêng nàng.
Dẹp bỏ những suy nghĩ về Tiểu Long Nữ, Trần Tinh bắt đầu lên đường tìm Giáo phái Minh Giáo.
.....
Dương Châu, trong một tửu lâu chật kín người, dĩ nhiên là cũng rất ồn ào.
Hiện tại là giữa trưa nhưng bên ngoài vẫn rất đông người qua lại, hắn ngồi trong quán xá một mình dùng bửa thuận tiện nghe ngóng tin tức.
Từ khi chia tay với Tiểu Long Nữ cũng đã qua mười ngày. Lúc đó Trần Tinh cũng lập tức lên đường tìm kiếm tung tích Minh Giáo. Có điều tốn khá nhiều thời gian hơn hắn tưởng mới moi móc được một số thông tin.
Địa bàn hoạt động của Minh Giáo rất lớn, trải dài miền nam các châu từ Kinh Châu, Dương Châu cho đến Hồng Châu...
Nếu cứ cách 5 ngày thì phải trở về một lần để báo tin chúng nữ thì đoạn đường bay qua bay lại cũng không phải ngắn và mất nhiều thời gian hơn. Nên Trần Tinh đã 5 ngày để an ủi các nàng.
Đây là ngày đầu tiên hắn đến Dương Châu - Châu quận phồn hoa nhất và nơi mà Trần Tinh nghĩ Minh Giáo lập tổng đàn ở nơi này để hoạt động ngầm.
Hắn đang thưởng thức đặc sản nơi đây thì từ bên ngoài truyền đến tiếng đánh nhau.
Chỉ thấy 5 người trang phục võ sĩ trong tay đao kiếm, hiển nhiên là người trong giang hồ đang máu me khắp người chạy vào trong khách điếm, khuôn mặt thì ngưng trong hướng mắt ra phía cửa ra vào.
Những người có mặt nơi này cũng chạy tán loạn cả lên. Chỉ có Trần Tinh cùng một vị khách ngồi đối diện hắn là bình thản tiếp tục ăn.
Điều này Trần Tinh cũng không để ý nhiều mà hứng thú nhìn ra phía cửa.
Từ từ, tiếng bước chân vang lên,một bóng người trang phục xanh lá xuất hiện trước mắt hắn.
Là nữ nhân, còn là nữ nhân xinh đẹp, nhưng Trần Tinh lại cảm thấy người này rất “lập dị“.
Bởi vì nàng sở hữu các yếu tố của cái đẹp nhưng nhìn lâu thì lại thấy nó toát lên cái xấu xa khiến mọi người chán ghét.
Đôi mắt nàng to tròn long lanh như ánh trăng, ẩn chứa trong đó lại là tràn đầy sát khí.
Môi đỏ căng mọng như quả ngọt mời chào khách nhân, nhưng nó lại chứa đựng hơi thở của sự chết chóc.
Những thứ còn lại hắn cũng không cần đưa ra đánh giá thì cũng biết người trước mắt mình chính là một ma nữ giết người không chớp mắt thật sự.
Trần Tinh giết rất nhiều người, điều này không giả, nhưng những người hắn giết đa số là người trong tay dính đầy máu tươi.
Còn nữ nhân trước mặt này bất kể người tốt kẻ xấu nàng đều giết, cho nên hắn cảm thấy trên người nàng chứa đầy lệ khí.
Bỏ qua yếu tố miêu tả dài dòng, Nữ nhân này nhìn đám người kia, sau đó lại đưa ánh mắt hướng xung quanh nhìn. Khi gặp được Trần Tinh thì thân người nàng run lên. Biểu thị vô cùng kích động.
Trần Tinh cũng thấy nhưng hắn hiếu kỳ không biết vì sao nàng lại có thái độ như vậy.
Nhận thấy nữ nhân này có vẻ không đúng. 5 người này đưa mắt nhìn nhau rồi đồng loạt xông lên. Có điều vũ khí chỉ kịp giơ quá nữa đầu thì động tác bọn họ cũng đã dừng lại, cả người bắt đầu đóng băng, sau đó là tiếng rắc rắc vang lên rồi biến mất như chưa từng xuất hiện.
Giờ phút này Trần Tinh mới biết nữ nhân này là ai. Không sai, chính là Lý Mạc Sầu, băng phách ngân châm chính là bằng chứng tốt nhất.
-Đại ca ca, không nhận ra ta sao?
Khuôn mặt lạnh lùng biến mất, thay vào đó là nụ cười ngọt ngào ngây thơ. Nhưng hắn cảm thấy nụ cười này có vẻ rất gượng gạo. Trần Tinh tiếp lời
-Tiểu nha đầu, đến đây ngồi một lát, ta có chuyện muốn hỏi.
Lý Mạc Sầu có phần tỏ ra dè dặt nhưng vẫn ngoan ngoãn tiến tới.
Trần Tinh nhìn nàng rồi nhàn nhạt nói
-Mấy năm này giết không ít người chứ? Xích Luyện tiên tử Lý Mạc Sầu?
-Đại ca ca, huynh vì sao lại nói như vậy, không phải chính huynh dạy ta sao?
Hắn nhíu mày hỏi ngược lại
-Ta? Ta dạy muội giết người khi nào? Đừng có kiếm cớ vu oan cho ta?
Lý Mạc Sầu giải thích
-Không phải danh hiệu Xích Luyện tiên tử là huynh đặt cho ta sao? Với lại huynh nói muốn hay không đi tai hoạ giang hồ? Thế nhưng huynh lại biến mất mười mấy năm. Ta trong Cổ Mộ chờ đợi mãi không thấy huynh, chán quá nên đành phải rời đi. Nhưng lại bị bọn xấu lừa gạt còn định hãm hiếp ta, kết quả bọn chúng bị ta giết sạch, cảm giác lần đầu giết người huynh biết sao? Haha, Rất kích thích, ta cảm thấy vô cùng phấn khích, và thích thú, ta....
Lý Mạc Sầu càng nói Trần Tinh càng cảm thấy tâm lý nàng có vấn đề, hắn đưa tay ngăn cản nàng nói tiếp
-Mạc Sầu, những năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ta không muốn nghe những lời bịa đặt này.
Lý Mạc Sầu dừng lại, nàng hơi cứng người một chút, sau đó thở dài, khuôn mặt nàng cũng trở nên u buồn.
-Ta bị người phụ bạc... Để trả thù ta giết chết cả nhà người đó. Thế nhưng... ta chẳng cảm thấy tốt hơn chút nào cả. Dù giết bao nhiêu người đi nữa tâm ta vẫn trống trải.
Trần Tinh thở dài, vòng quay số phận rồi cũng đưa đẩy nàng vào đau khổ vô bờ
-Giết người không phải là cách bù đắp khoảng trống. Muội nên học cách buông bỏ. Nếu cứ tiếp tục như đắm chìm trong quá khứ như vậy thì chỉ có mình muội đau khổ.
Lý Mạc Sầu cúi đầu, mặc dù hiểu được đạo lý đó nhưng không có nghĩa là làm được.
-Làm sao buông? Huynh nói cho ta biết đi?
Hắn không trả lời lập tức mà nhìn về phía người đối diện.
-Ngươi theo dõi chúng ta cũng rất lâu rồi mà vẫn không ra tay, không nghĩ tới tính nhẫn nại của ngươi cũng rất tốt.
Ban đầu hắn không để ý với người này là bởi vì Trần Tinh không cảm nhận được địch ý từ y. Nhưng khi Lý Mạc Sầu cùng hắn tỏ vẻ quen biết thì hắn cảm nhận được sự chú ý dừng lại trên người mình.
Hiển nhiên mục tiêu của người này không ai khác chính là Lý Mạc Sầu. Mặc dù là kẻ địch nhưng không thể phủ nhận tâm tính của y rất tốt. Có thể là sát thủ được thuê mướn.
-Không nghĩ tới Dạ Ma ta đây còn chưa ra tay liền bị người nhìn thấu. Ngươi ắt hẳn cũng là người trong nghề chứ?
Trần Tinh không hứng thú nói
-Đừng nhiều lời nữa, ta chỉ muốn biết ai sai khiến ngươi đối phó nàng, nếu ngươi nói ra thì ta sẽ không làm khó ngươi...
Người này nhếch miệng cười không trả lời, y từ từ đứng dậy rồi đi ra giữa khách điếm.
Trần Tinh vẫn thản nhiên muốn xem kẻ này muốn giở chiêu gì. Chỉ thấy tay y rút kiếm ra phân nữa, ánh mắt chăm chú nhìn kiếm của mình rồi nói
-Kiếm của ta không tắm máu kẻ vô danh, xưng tên đi.
-Ngươi chắc chứ?
-Choeng~
Nghe được câu hỏi Trần Tinh, kẻ này lập tức tra kiếm vào bao rồi lập tức quay đầu bỏ chạy.
-Bụng ta không được tốt cho lắm, ngày sau tái ngộ.
Người này dứt lời thì thân ảnh cũng biến khỏi tầm mắt của hai người.
Hắn có vẻ cảm thán nói
-Kẻ này chạy cũng rất nhanh a?
Lý Mạc Sầu cũng hiếu kỳ hỏi, nàng hiện tại cũng muốn biết là ai đang đối phó mình
-Đại ca ca, vì sao huynh không bắt y lại?
Trần Tinh mỉm cười
-Bắt lại làm gì? Hiện tại đi theo y không phải có thể biết được kẻ nào đang có ý định đối phó muội sao? Mà tám chín phần mười là người có thân nhân bị muội giết rồi còn gì. Người ta không đủ sức trả thù thì phải bỏ tiền ra thuê sát thủ thôi.
Lý Mạc Sầu im lặng, Trần Tinh cũng không muốn trêu chọc nữa. Hắn đứng dậy nắm tay Lý Mạc Sầu rồi lướt đi.
Khi xác định được mục tiêu thì tay hắn vòng qua eo Lý Mạc Sâu rồi bay thẳng lên không trung, Lý Mạc Sầu kinh ngạc đến ngây người quên luôn việc bản thân bị Trần Tinh ôm.
Phía dưới, kẻ tự xưng Dạ Ma này hối hả chạy như điên trong rừng.
Hắn là một sát thủ không giả, bản năng nghề nghiệp mách cho hắn nếu như ra tay thì sẽ không còn mạng mà về.
Đây cũng là lý do Dạ Ma không do dự mà quay đầu bỏ chạy.
Khách hàng chỉ yêu cầu làm mọi cách có thể bắt giữ Lý Mạc Sầu lại là được, cho nên Dạ Ma không có việc gì phải liều mạng cả.
Hiên tại có sự xuất hiện của Trần Tinh nên y muốn huỷ bỏ giao dịch.
Trần Tinh cùng Lý Mạc Sầu bay phía sau, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ tình hình phía dưới.
Một người ăn mặc quần áo rộng thùng thình che khuất cả thân người đang cùng Dạ Ma trao đổi gì đó. Chỉ thấy y nhận túi đen từ Dạ Ma rồi quay người rời đi.
Trần Tinh theo người này một đoạn, khi không có ai, kẻ này cởi bỏ lớp nguỵ trang để lộ ra khuôn mặt thật, Trần Tinh cũng bất ngờ
-Ồ, là y sao? Tại sao y lại đối phó với muội vậy?
Lý Mạc Sầu lắc đầu không rõ lắm, trên mặt nàng cũng biểu thị có phần bất ngờ.
Người này không ai khác chính là Dương Quá!