-Công tử, chúng ta hiện tại đi đâu?
Đã 2 ngày trôi qua tính từ khi Trần Tinh cùng Mục Niệm từ rời khách điếm, hắn mua một xe ngựa rồi bắt đầu đi, lý do Trần Tinh không mua mỗi người một con ngựa là bởi vì tạm thời trên giang hồ không có động tĩnh gì cả, cho nên hắn cũng không cần phải gấp gáp gì, hơn nữa là Hoàng Dung hiện tại cũng không biết đi đâu, hắn cũng muốn tận dụng khoảng thời gian trước khi gặp lại nàng dạy dỗ lại Mục Niệm Từ mới được.
-Sau này đừng gọi ta là công tử nữa, có một số người đã làm ô uế cái danh từ này, cho nên ta không muốn suốt ngày bị gọi như vậy.
Mục Niệm Từ thấy Trần Tinh khó chịu thì cảm thấy lo lắng, nàng nhanh chóng hỏi
-Nhưng....nhưng không gọi công tử thì phải gọi là gì?
Trần Tinh quay sang nhìn Mục Niệm Từ, khuôn mặt sợ hãi của nàng khiến hắn cười thầm trong bụng, rảnh rỗi hù doạ nàng cũng xem như trò tiêu khiển của Trần Tinh.
-Đương nhiên phải gọi là chủ nhân, thân phận của cô không phải người hầu sao?
-Vâng...chủ nhân..
Mục Niệm Từ ngoan ngoãn nghe theo nhưng khuôn mặt lại như trái khổ qua, Trần Tinh thấy vậy cũng chuyển sang chủ đề khác.
-Niệm Từ, trước khi lên đường ta muốn kiểm tra lại thực lực của cô như thế nào, nếu như không có tiến bộ thì ta phải xem xét lại việc an bài cho cô một chỗ để tu luyện.
Mục Niệm Từ hoảng hốt nói
-Công...Chủ nhân, không phải nói ta luyện xong quyển sách đó là sẽ không đuổi ta đi nữa sao? Sao lại....
Trần Tinh không đợi Mục Niệm Từ nói xong liền cắt đứt
-Này nha đầu, ta có nói là sẽ đuổi cô đi sao? Chỉ là nếu cô võ công quá thấp kém thì sẽ làm ta mất mặt, cho nên cần phải luyện tập thêm.
Trần Tinh ngoài mặt nói như vậy nhưng thật chất là muốn Mục Niệm Từ an toàn, hắn không muốn chờ đợi nữa mà sẽ trực tiếp vào Hoàng Cung để tìm hiểu tin tức, bị động chờ đợi không bằng chủ động thực hiện, cho nên Trần Tinh không thể đảm bảo 100% Mục Niệm Từ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mục Niệm Từ nghe Trần Tinh nói tâm trạng cũng thoáng ổn định lại, hiện tại nàng đang tự trách bản thân mình còn quá kém cỏi, không chỉ như thế nàng còn nghĩ mình đang là gánh nặng của Trần Tinh, nếu Trần Tinh biết được suy nghĩ của Mục Niệm Từ lúc này liệu hắn có còn đối xử với nàng như vậy nữa không? Tìm đâu ra một người như vậy?
-Xin lỗi, như vậy ta nhất định sẽ không làm công..chủ nhân mất mặt.
Trần Tinh dừng lại xe ngựa dưới tán cây, bởi vì phía trước hắn thấy một tên quần áo lượm thượm, đầu tóc bù xù đang đi về hướng này. Người này tay phải cầm một con gà quay, tay trái thì cầm quả hồ lô, bên trong ắt hẳn là chứa rượu. Y cắn thịt gà rồi lại nốc một hớp. Nhìn bề ngoài không khác gì tên ăn mày, đúng hơn y chính là ăn mày. Kẻ này Trần Tinh nhận ra chính là Hồng Thất Công, chỉ có điều bước chân của y di chuyển rất nhẹ nhàng, nhìn có phần mất quy tắc nhưng lạ kỳ là tốc độ nhanh hơn người bình thường đi thẳng. Tiêu dao du, một môn võ công phỏng chế Lăng Ba Vi bộ mà Hư Trúc sáng tạo làm sao có thể thoát khỏi pháp nhãn của Trần Tinh. Đoàn Dự học được Lăng Ba vi bộ là do Trần Tinh để lại, chỉ có 8 bộ đầu đương nhiên Hư Trúc không thể hiểu được áo nghĩa thâm sâu trong đó. Có điều lạ kỳ là Trần Tinh nhìn Hồng Thất Công vừa thi triển Tiêu dao du vừa uống rượu có phần giống với môn võ công Túy Quyền từng làm mưa làm gió trên giang hồ một thời gian, nhưng Túy Quyền là do ai sáng tạo ra? Trần Tinh hoàn toàn không biết tới điều này? Có phải hay không chính là Hồng Thất Công? Thực hư ra sao, thử một chút liền biết.
-Niệm Từ, bài kiểm tra bắt đầu, hiện tại cô cùng kẻ kia tiến hành đọ sức, nếu có thể làm cho y phải buông con gà trong tay coi như đạt yêu cầu.
Nghe được Trần Tinh lời nói, vẻ mặt của Mục Niệm Từ vui vẻ hẳn lên, theo nàng thấy vị chủ nhân của mình nói như vậy là đang tạo điều kiện cho nàng đi theo, chắc có lẽ hắn đã suy nghĩ lại mà vẫn không muốn mất mặt nên mới đưa ra đề mục dễ như vậy.
-Chủ nhân, chỉ cần làm rớt con gà đó, biện pháp gì cũng được chứ?
-Đúng.
-Thật vậy chứ? Không nuốt lời?
-Nha đầu, muốn ăn đòn sao?
Trần Tinh cười thầm trong bụng, biểu hiện nét mặt của Mục Niệm Từ làm sao qua mắt được Trần Tinh? Đã gọi là kiểm tra thực lực làm sao có việc đơn giản như thế? Hồng Thất Công là kẻ hám ăn, coi thức ăn còn quan trọng hơn mạng người làm sao để thức ăn dễ dàng vấy bẩn được? Phen này Mục Niệm Từ phải ăn đau khổ rồi.
Một làn gió thổi qua, Hồng Thất Công sựng người lại, y không còn tự tiếu phi tiếu nữa, y nâng hồ lô rượu lên rồi hớp một hơi sau đó nhìn về phía Mục Niệm Từ đang chắn đường đi của mình rồi nói
-Cô gái, chúng ta có thù oán gì sao? Tại sao lại chắn đường đi của lão ăn mày này?
Mục Niệm Từ nở nụ cười tươi rói nói:
-Chúng ta không có thù oán gì cả, chỉ là cháu hiện tại rất đói, lão bá ngài có thể nhường lại cho ta trong tay con gà đó không, cháu sẽ cho ngài tiền.
Nói xong Mục Niệm Từ cũng tự giác móc trong người ra vài thỏi bạc lẻ, vẻ mặt còn đầy tiếc nuối, Trần Tinh nếu nhìn thấy chắc cũng không ngần ngại tạt mông nàng vài phát, đây là tiền của hắn đưa cho nàng chi tiêu hằng ngày, chắc là do cuộc sống đói no thất thường nên Mục Niệm Từ bản tính rất tiết kiệm, hắn đưa nàng 10 lượng vàng để nàng tiêu vặt, 2 ngày này nàng chỉ xài đúng 20 đồng, lấy ra vài bạc lẻ vẻ mặt còn tiếc nuối như vậy trong khi đó hắn tiền xài không hết, như vậy thì có phải nói hắn đang bạc đãi người hầu sao?
Hồng Thất Công ha ha cười nói
-Lão đây lần đầu tiên thấy trường hợp này, con gà trong tay lão là gà rừng chính tay lão bắt, giá trị của nó không đáng nhiêu đó bạc, chỉ có điều…
Mục Niệm Từ nghe được một đoạn thì vẻ mặt mừng rỡ, nhưng thấy Hồng Thất Công ngập ngưng thì vội hỏi
-Chỉ có điều gì?
-Chỉ có điều, muốn lão đây giao ra thức ăn trong tay chi bằng lấy mạng lão thì dễ dàng hơn.
Mục Niệm Từ sầm mặt lại, không phải nàng đang giận hay gì khác chỉ là có hơi thất vọng thôi.
-Lão bá, cháu chỉ muốn con gà trong tay ngài, ngài cầm số bạc này đi mua vài con khác ăn không được sao?
Hồng Thất Công vẫn lắc đầu
-Không không, tiểu cô nương nói nghe rất hợp ý lão, thế nhưng ta có một nguyên tắc đó là thức ăn vào tay ta rồi thì không thể thể đưa cho người khác. Lão ăn mày này cũng không cần tiền, tiểu cô nương xin nhường đường.
Nói xong, Hồng Thất Công cũng chuẩn bị tiếp tục lên đường nhưng Mục Niệm Từ làm sao có thể để y rời đi như vậy? Nếu không thì nàng không thể hoàn thành được bài kiểm tra thực lực của Trần Tinh?
-Lão bá, nếu ngài đã không để cho cháu con gà đó thì cháu cũng không khách sáo, đắc tội.
Mục Niệm Từ từ bên hông lấy ra một cây roi bắt đầu vũ động, mục tiêu của nàng chính là tay phải đang cầm con gà của Hồng Thất Công. Lão ăn mày thấy Mục Niệm Từ ra tay cũng bình tĩnh né tránh, lão cười ha ha rồi tiếp tục ăn con gà, nàng chiêu đầu thất bại liền biết gặp ngay giang hồ lão luyện, nhưng vì mục đích được Trần Tinh chấp nhận nên đành phải đâm lao theo lao.
Mục Niệm Từ huy động roi như một con rắn uốn lượn bay về phía Hồng Thất Công, vị trí vẫn là tay phải của lão.
Nghiêng phải nghiêng trái, Hồng Thất Công thoải mái uống rượu mà vẫn có thể tránh né đòn công của nàng, lão không hề ra tay đánh trả, lão nếu như thật ra tay thì có phải khi dễ người quá hay không? Vả lại theo lão thấy thì Mục Niệm Từ không hề có ác ý với mình, các chiêu thức của nàng đều nhắm vào tay phải của lão, đây cũng không phải là yếu điểm gì.
-Đủ rồi, tiểu cô nương, lão đây còn có việc, lão không có thời gian đùa giỡn cùng một tiểu bối như cô.
Hồng Thất Công lui ra một đoạn giữ khoảng cách với Mục Niệm Từ rồi nhìn nàng nói, xong lão lại đưa tay chuẩn bị căn một miếng, nhưng lúc này các ngón tay của Mục Niệm Từ bắt đầu cong lại thủ thế Niêm hoa, nàng nhanh chóng lợi dụng sơ hở của Hồng Thất Công rồi sử dụng chỉ pháp bắn thẳng về phía Hồng Thất Công.
Lão giật mình, nếu như tay cứ tiếp tục giữ lấy con gà thì không thể tránh thoát chỉ pháp này, trong nháy mắt lão đưa ra quyết định, lão quăng con gà lên không trung rồi lộn vòng về phía sau. Nhân cơ hội này Mục Niệm Từ trong tay chiếc roi vung về phía con gà rồi giữ lấy nó. Mọi chuyện chỉ trong nháy mắt, Hồng Thất Công nhíu mày
-Nhất dương chỉ? Không đúng. Đạn chỉ thần công? Cũng không phải. Tiểu cô nương, làm việc gì cũng đừng quá đáng, mau trả cho lão con gà nếu không cho dù người trong giang hồ cười lão khi dễ tiểu bối lão đây cũng không để ý.
Mục Niệm Từ giấu con gà phía sau, vẻ mặt cảnh giác
-Không thể, nó giờ đã thuộc về cháu, lão bá, nếu không thì ngài cứ cầm lấy số bạc này đi mua mấy con gà khác có được không?
Hồng Thất Công rất bất đắc dĩ, lão ta cũng thực có phần nổi giận, từ trước tới giờ chỉ có lào cướp thức ăn của người khác, hôm nay bị một con a đầu cướp đi thức ăn của mình, nếu việc này truyền ra thì không bị các huynh đệ trong bang cười thúi đầu sao? Nghĩ tới đây Hồng Thất Công cũng có chút nóng đầu lên.
-A đầu, nếu không nghe lời thì đừng trách lão đây không khách sáo khi dễ tiểu bối.
Dứt lời, Hồng Thất Công cũng đánh thật, lão cũng bắt sử dụng tuyệt kỹ của mình. Trần Tinh phía xa nhìn ra đây chính là chiêu thứ 7 Đột Như Kỳ lai trong bộ Hàng Long Thập bát chưởng mà Tiêu Phong đã đánh với hắn, nó chú trọng việc xuất chiêu tốc độ tiên phát chế nhân, giành lấy thắng lợi, có điều phải nói là nếu như so sánh với Tiêu Phong khi thi triển thì chiêu thức này chỉ đạt khoảng 70% toàn bộ uy lực. Không chỉ như thế, cái tính bá đạo, uy nghiêm của cường giả Hồng Thất Công không thể hiện ra được, cho nên tổng hợp lại chiêu thức này chỉ gói gọn trong một chữ “Phế”.
Phế với Trần Tinh bởi vì hắn đã quá mạnh, còn Mục Niệm Từ thì khác, nàng chỉ là hạng tiểu bối làm sao có thể chống lại được mọi người xưng danh Bắc cái được?
Cả người Hồng Thất Công như con rồng đang phẫn nộ lao nhanh về phía Mục Niệm Từ, tay phải hóa trảo tạo hình như một móng vuốt sắc bén, có ưu điểm đương nhiên sẽ có nhược điểm, chính vì điều này nên Trần Tinh mới tự sáng tạo ra một môn Hàng Long Thập Bát chưởng khác, nhược điểm khi Hồng Thất Công sử dụng chiêu này chính là việc bản thân mất đi trọng tâm, nếu như có một người khác có võ công ngang ngửa lão thì sẽ dễ dàng đánh lén từ bên hông, lúc đó lợi thế không thấy chỉ có thể rơi vào thế bị động.
-Ầm~
Một tiếng vang lớn, không phải Mục Niệm Từ bị Hồng Thất Công đánh rớt mà là chính lão bị Trần Tinh phủi tay đánh bay về sau. Cho dù không thể để thân thể hồi phục như trước nhưng chỉ với trình độ nội lực thì Trần Tinh đã bỏ xa lão cả trăm con phố. Giống như một người lớn trang bị đầy đủ đang đánh nhau với đứa trẻ tay không tấc sắt vậy. Nghiền ép về thực lực chính là việc Trần Tinh nhàm chán nhất, cho nên đôi khi hắn cũng lười ra tay mà dùng lời nói để giải quyết đối thủ.
Hông Thất Công thất tha thất thểu đứng lên, lão nhìn dáo dát xung quang không hề thấy có gì khác thường, nhưng ngay sau đó, cả người lão lại cứng ngắt, mồ hôi lạnh chảy dài. Bởi vì lão cảm nhận được ngay sát phía sau mình đang có một bàn tay đặt trên vai mình khiến cơ thể lão không thể nhúc nhích.
-Tiểu tử, người hầu của ta chỉ ta mới có thể khi dễ! Ngươi nên cảm thấy may mắn vì hôm nay tâm trạng của ta rất tốt đi.
Trần Tinh vỗ vỗ bả vai Hồng Thất Công rồi bước qua người lão, hắn đi tới phía trước nơi Mục Niệm Từ đang đứng, lời nói của hắn nàng hoàn toàn không nghe thấy, có điều nhìn biểu hiện của Hồng Thất Công Mục Niệm Từ có thể đoán ra được là Trần Tinh đang bảo vệ nàng.
Riêng về lão ăn mày, cảm giác đối mặt với nguy hiểm qua đi thì cũng là lúc lão hồi phục tinh thần lại, Hồng Thất Công nhìn theo bóng lưng Trần Tinh, lão còn tưởng là gặp phải lánh đời lão quái vật nhưng dựa theo bóng dáng hình như chỉ là một thanh niên, vậy tại sao...?
-Các hạ là ai? Có thể để lão đây nhận thức bậc anh hùng nào được không?
Trần Tinh lúc này cũng đã đi tới chỗ của Mục Niệm Từ, hắn không quan tâm Hồng Thất Công mà mở miệng nói với nàng.
-Đầu tiên sử dụng sở trường, mặc dù biết nó không thể thắng nổi nhưng lại cố tình làm đối thủ khinh thường đánh giá sai thực lực bản thân rồi lơ là cảnh giác, trong khi chiến đấu nhìn có vẻ như lao đầu vào tấn công nhưng thật chất lại quan sát động tác của địch thủ tìm ra sơ hở. Cuối cùng lợi dụng sự lo là cùng sơ hở đó để tung ra lá bài tẩy và kết thúc cuộc chiến. Niệm Từ, cô làm rất tốt ta rất hài lòng về biểu hiện của cô, lần này cô đã vượt qua bài kiểm tra. Nhưng phải chú ý tu luyện nhiều hơn nữa. Trở lại nghỉ ngơi trước đi.
Trần Tinh không ngần ngại đưa ra nhận xét cũng như một vài lời khích lệ, Mục Niệm Từ thì khuôn mặt phấn khởi gật gật đầu rồi chạy về phía Bông Thất Công nói
-Lão bá, xin lỗi ngài, cháu trả cho ngài con gà đây.
Nói xong không đợi Hồng Thất Công có động tác gì Mục Niệm Từ liền nhét con gà vào tay lão rồi trở về xe nghỉ ngơi.
Nhìn con gà trong tay, Hồng Thất Công mặt khó coi hơn khóc, bà cha nó, tự dưng lại bị người khác xem như là vật thí luyện, đã vậy món ăn cũng bị cướp đi, chuyện này mà truyền ra thì có nước mà độn thổ, nghĩ tới đây Hồng Thất Công lại cứ như bị táo bón lâu năm nhưng chốc lát lão lại sựt nhớ. Và đưa ánh mắt nhìn về phía Trần Tinh. Ánh mắt lão dừng lại trên mặt hắn một hồi rồi bỗng dưng bật thốt...
-Ngươi...ngươi...là người hay quỷ.
-Tiểu quỷ, còn nói năng hàm hồ nữa đừng trách ta bẻ hết răng của ngươi để ngươi sau này không được ăn gà quay nữa.
Bá giả chi khí không phát tự uy, Hồng Thất Công vội vàng ngập miệng, tuy có hiếu kỳ nhưng dù sao gà quay vẫn quan trọng hơn. Có điều mặt lão cứ như oán phụ vậy làm cho Trần Tinh nổi cả da gà muốn tát y bay khuất mắt cho xong. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Hồng Thất Công đúng là không có chọc gì hắn hết, tự dưng lại đem người ta ra làm vật tu luyện, còn đánh người như vậy thì cũng không hay.
-Tiểu tử, có phải rất hiếu kỳ tại sao ta lại gọi ngươi như vậy?
Hồng Thất Công gật đầu nhưng vẫn không dám mở miệng.
-Thôi được rồi, nếu không biết thì cứ không biết đi, ta không muốn nói về việc đó, ngươi chỉ cần biết là ta xem như có một chút quan hệ với Cái Bang là được, ngươi không cần phải tỏ vẻ như ăn phân như vậy, ta sẽ chỉ điểm ngươi vài chỗ xem như bù đắp cho việc vừa rồi, ngươi thấy thế nào?
Hồng Thất Công không lên tiếng, tựa như có điều suy nghĩ. Không đợi Hồng Thất Công trả lời Trần Tinh đã sử dụng Cầm Long Công dẫn y lại tán cây.
-Không cần phải bất ngờ như vậy, đây chính là một môn nho nhỏ công phu mà thôi. Được rồi, thời gian của ta rất quý báu cho nên ta cũng đi thẳng vào vấn đề. Vừa rồi lúc đầu ngươi sử dụng có phải là Tiêu Dao du?
Hồng Thất Công không còn giật mình như trước nữa, chắc có lẽ Trần Tinh tồn tại ở một đẳng cấp mà lão chưa biết đến.
-Đúng vậy, có gì không ổn sao?
-Haha, ngươi còn chưa hiểu ý ta sao? Đừng nói không phải là ngươi đang nghiên cứu sáng tạo ra một môn võ công nhưng đang gặp rắc rối?
Hồng Thất Công đôi mắt tỏ sáng nhanh chóng hỏi
-Đúng đúng, chính xác là như vậy, nhưng ta nghĩ mãi không ra mấu chốt là ở đâu. Như vậy... có cách nào sao?
Hồng Thất Công hỏi nhưng không biết phải xưng hô Trần Tinh thế nào nên cũng có phần ấp úng. Hắn không để ý điều đó, mở miệng nói tiếp
-Võ công của ngươi dựa theo thế say bát tiên mà đánh quyền tức phải gọi là Tuý bát tiên quyền đúng chứ?
Hồng Thất Công gật đầu xác nhận chờ đợi Trần Tinh nói tiếp
-Tuý bát tiên quyền chú trọng lối du chuyển cho nên đây là loại quyền pháp địa thuật, dựa vào đất và địa hình mà đánh, với hình dạng như say mà sừng sững như một ngọn cờ đứng riêng biệt trước gió. Về phong cách thì có ba loại trọng hình, trọng kỹ và cả hình lẫn kỹ thuật.
Đặc điểm là hình say, ý không say, bước say, tâm không say.
Hạt nhân là một chữ “say”, trông như say mà thật ra giữ thế, lấy giả say để lừa người, dùng sức người đánh trả người, lấy say để ra đòn. Về kỹ pháp có yêu cầu nhãn pháp, thủ cước pháp, tấn pháp cùng phối hợp.
Hồng Thất Công mừng rỡ cung tay chấp vái, lão mở miệng nói
-Xin tiền bối chỉ điểm...
Trần Tinh tiếp tục bình thản nói
-Về nhãn pháp có nhìn, ngắm, coi qua, liếc xéo.
Về chỉ pháp thì có: điểm, che, bổ, cắm, lừa, tóm, ngắt, khép
Về thủ pháp thì có áp sát, thúc, ép, dựa.
Về cước pháp thì có: móc, gác, xoay, cắt, nâng, dậm, bật, quấn. Về phép ngã có ba loại: ngã nửa vời, ngã hẳn và ngã hóa giải nguy hiểm. Ngươi cứ dựa theo lời ta mà làm, không đến một tháng ngươi sẽ thấy được thành quả.