Trần Tinh muốn đi dạo phố không gì khác ngoài mục đích mua cho Mục Niệm Từ một số đồ dùng cá nhân cũng như y phục, không thể lấy đồ dùng nữ nhân của mình cho một cô gái khác mặc được, các nàng ấy chỉ có một không thể thay thế, hắn đối với mỗi một người đều thật lòng và tôn trọng tất cả bọn họ.
-Khách quan, ngài thật tinh mắt, tất cả số vải này đều là hàng thượng hạng, đảm bảo phu nhân của ngài mặc lên nhất định sẽ trở nên nổi bật nhất.
Trần Tinh không hề quan tâm những lời giới thiệu của chủ quán, ai buôn bán chẳng phải nói tốt cho hàng hoá của mình?
Thời xưa không có bán trang phục may sẵn mà chỉ có loại hình mua vải tự may, điều này cũng gây cho Trần Tinh một số phiền phức trong việc lựa chọn.
-Cái này, cái này, còn cái này nữa...
-Vâng vâng, ta sẽ gói lại giúp ngài, tất cả tổng cộng 15 lượng bạc, mỗi cây 5 lượng.
Chủ quán xoa bàn tay, hắn thích nhất là bán cho những nam nhân, bởi vì nếu là nam nhân lại đây mua thì đa số sẽ không trả giá, y muốn tăng bao nhiêu cũng được. Giá mỗi cây 2 lượng mà y nói thành 5 lượng xem như cũng có chút lương tâm, không cắt cổ Trần Tinh quá.
-Ngươi hiểu lầm rồi, 3 câu vải đó xấu quá ta không thích, còn lại toàn bộ ta lấy hết.
Trong tiệm có vài vị cô nương đang lựa chọn quần áo ban đầu cũng không chú ý Trần Tinh, nhưng khi nghe lời hắn nói thì mọi người đều dừng động tác lại nhìn sang, ông chủ quán thì sững người còn tưởng mình nghe lầm
-Khách quan, không vị đại gia này, ngài...ngài nói là mua hết tất cả chỗ vải này?
Trần Tinh cười đáp
-Sai, không phải là tất cả mà là toàn bộ số vải này ngoại trừ 3 cây vải ngươi đang cầm.
Ông chủ mừng rỡ
-Vâng vâng, vị đại gia này, tiểu nhân sẽ nhanh chóng sai ngươi đóng gói lại cho ngài, không biết địa chỉ phải giao là ở đâu? Còn vấn đề tiền bạc...
Trần Tinh thấy khuôn mặt hám tiền của chủ quán cũng không nói gì, hắn không thiếu chính là tiền, đặc biệt là vàng.
-Nhiêu đây đủ rồi chứ? Ngươi cứ cho người theo địa chỉ ghi trong tờ giấy này mang tới nơi này đặt ở trước cửa là được. Nói với bọn họ khi nào thấy ta mới có thể rời đi.
-Vâng vâng, đủ..đủ rồi, tiểu nhân sẽ nhanh chóng thu xếp. Đại gia đi thong thả.
Trần Tinh rời khỏi tiệm bán quần áo, hắn dùng biện pháp này càn quét hầu như tất cả các tiệm bán vật dụng nữ nhân. Đến gần thời điểm ăn trưa mới xem như hoàn tất, khi trở về khách điếm thì nơi này cũng đã tụ tập rất đông người, bởi vì toàn bộ Trần Tinh mua trong ngày đều đặt trước cửa nơi này.
Sau khi an bài để mọi người khuân vác đồ vật thì trong phòng cũng đã chứ đầy những thứ này.
-Ngươi mua những thứ này để cho cô ta sao?
Hoàng Dung hai tay chấp sau lưng, đi vòng quanh đống đồ liếc Mục Niệm Từ còn đang ngủ sau đó nhìn Trần Tinh nói.
Trần Tinh không lên tiếng mà chỉ gật gật đầu, từ trong người hắn lấy ra một quyển sách, quyển sách này không phải bí kíp võ công hay gì cả, chỉ là một quyển sách bình thường mà hắn tình cờ thấy hay và mua về đọc để giết thời gian thôi.
-Không nghĩ tới ngươi lại có tiền như vậy? Ta rất hiếu kỳ ngươi lấy đâu ra số tiền ấy để mua hết đống này? Nhìn vẻ mặt hớn hở của các chủ quán liền biết con dê béo ngươi mua hàng không trả giá chứ gì? Ta đoán đúng chứ?
Hoàng Dung cầm trong tay cây vải lật qua lật lại nhìn rồi hỏi
Trần Tinh chân bắt chéo, lưng tựa vào ghế và đọc sách, hắn hoàn toàn không đếm xỉa đến lời nói của Hoàng Dung, thấy Trần Tinh không để ý đến mình, Hoàng Dung dĩ nhiên là hỏi tới không buông
-Có phải biết mình bị người khác xem là dê béo moi tiền nên xấu hổ không dám nói chuyện? Còn giả đò nho sĩ nghiên cứu sách vở? Phi...
Trần Tinh khép quyển sách lại, hắn nhìn Hoàng Dung đang nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ rồi bình thản đáp
-Ta không quan tâm những món đồ mình mua mắc hơn bình thường, ta cảm thấy giá cả hợp lý thì mua, ta hoàn toàn có đủ khả năng chi trả. Vả lại tiền đối với ta cũng chỉ là một con số, nó không mang lại cho ta niềm vui, thay vì như vậy tại sao ta lại phải cò kè mặc cả từng đồng lẻ với những người cần nó hơn ta?
Hoàng Dung nghe Trần Tinh lời nói cũng sửng sờ, nàng hoàn toàn không nghĩ tới vấn đề này, không nói gia cảnh nàng cũng thuộc dạng khá giả nhưng nàng mua cái gì đều trả giá, đơn giản chỉ để tìm kiếm cảm giác thích thú từ việc đó thôi. Không chỉ riêng Hoàng Dung, rất nhiều người đều như vậy, nhưng họ vô tình cướp đi nụ cười của những con người cơ cực này. Ngoài ông chủ bán vải đầu tiên những người còn lại Trần Tinh mua đồ đều đa số thuộc tầng lớp nông dân, phải kiếm sống mưu sinh trang trải từng ngày. Cho nên Hắn chấp nhận bỏ ra một khoảng tiền xem như giúp những người này.
Đúng lúc này, Mai Siêu Phong đang nằm cũng rên khẽ một tiếng tựa muốn tỉnh lại. Quảng thời gian ngắn ngủi này lại dường như dài hàng chục thế kỷ. Người “bình thường” không thể nào hiểu được khát vọng được trở lại “bình thường” của nàng. Đôi mắt mù, bán thân bất toại, chồng mất, chuỗi ngày dài đen tối nàng đã trải qua là quá đủ rồi, hiện tại có một người ban cho nàng một cuộc sống mới tươi đẹp hơn làm sao Mai Siêu Phong không chờ mong cho được?
-Này, ngươi có chắc Mai sư tỷ sẽ bình phục lại không?
Hoàng Dung ghé sát bên người Trần Tinh nhỏ giọng hỏi. Mùi thơm cơ thể nàng lan toả làm Trần Tinh cũng phải liếc nhìn. Có điều hắn không trả lời mà đi về phía Mai Siêu Phong, mặc dù có ý định thu Hoàng Dung từ đầu nhưng hắn không nghĩ là sẽ nhanh như vậy. Không phải Trần Tinh ăn chay mà là Hắn muốn tiếp xúc lâu dài để tìm hiểu thêm, Hoàng Dung hiện tại cũng 17-18 tuổi mà thôi. Suy nghĩ vẫn chưa chín chắn, vả lại Trần Tinh không “đói gái” tới mức độ đó. Bị dục vọng chi phối là điều cấm kỵ, phải luôn luôn nhớ điều đó khi đã chấp nhận tu luyện Long Phượng Hoan Hỉ chân kinh.
-Mắt ta...mắt ta ngứa quá...đây...đây là có chuyện gì?
Mai Siêu Phong cơ thể hoàn toàn không thể cử động được, tiếng nói yếu ớt đứt quãng tràn đầy lo lắng làm cho Trần Tinh không thể không trấn an nàng
-Đây chỉ là quá trình bắt buộc trong giai đoạn lành thương mà thôi, không có vấn đề gì đâu. Ta biết ngươi rất khó chịu nhưng muốn nhìn thấy được thì phải cố chịu đựng. Cơ hội chỉ có một lần, con đường phía trước tươi sáng hay chỉ là một màu đen đều do sự cố gắng của ngươi lúc này.
Mai Siêu Phong răng môi cắn chặt, có thể thấy được máu từ khoé miệng này chảy ra. Chắc hẳn ai cũng đã từng ít nhất một lần bị bụi bay vào mắt, cảm giác khó chịu đó ai có thể chịu được? Cảm giác của Mai Siêu Phong lúc này còn kinh khủng hơn nó rất nhiều lần, thậm chí nàng còn không thể cử động chân tay. Trần Tinh cũng không biết làm sao, hắn nói không sau, quá trình lành thương là một phần không thể thiếu, đây là sinh lý của cơ thể, chỉ là do mắt rất nhạy cảm nên mới mang lại cảm giác kinh khủng này.
-Nha đầu, chăm sóc Mai sư tỷ của ngươi đi, ta phải làm một số chuyện, nhớ thường xuyên trấn an nàng.
Trần Tinh nhỏ giọng nói với Hoàng Dung rồi rời đi, làm việc gì cũng không thể qua loa, nói là như vậy nhưng làm sao có thể đảm bảo 100% sẽ không có việc gì xảy ra? Cho nên Trần Tinh cần chuẩn bị một số dược liệu đề phòng khi cần lại không có.
Hắn bắt đầu ra tay càn quét tất cả dược liều, không gian giới chỉ là một vùng độc lập không có thời gian cho nên cũng được Trần Tinh coi như là vật tốt nhất để bảo quản mà không sợ hư hao.
Trần Tinh chỉ mất khoảng nửa giờ để hoàn thành xong tất cả, khi hắn trở lại gian phòng thì Mai Siêu Phong cũng đã ổn định trở lại, có điều Hoàng Dung thì lại không thấy đâu, đang lúc hiếu kỳ nàng ta đi đâu thì phía ngoài truyền tới tiếng cự cãi gì đó.
Bốn thanh niên đang đứng chặn tầm mắt Trần Tinh, thế nhưng hắn biết Hoàng Dung đang trong đó bởi vì âm thanh của nàng phát ra từ đó.
-Các ngươi mau tránh ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Một thanh niên trong số nghe được Hoàng Dung nói chẳng những không tránh đường mà còn cười lớn
-Haha, các ngươi nghe thấy gì không? Người đẹp, ta không cần cô khách sáo a, mau đến, đừng khách sáo với ta.
-Phải đó, bọn ta không cần cô khách sáo a, hahaa
Tên này nói xong rồi cười ha ha tựa như xem thường lời nói của Hoàng Dung, Trần Tinh từ phía sau đi tới, hắn nâng cánh tay lên quá đầu rồi tát mạnh vào bên phải mặt người này.
Tiếng “chát” vang dội lấn át cả những tiếng cười càn rỡ, 3 tên còn lại thì không hiểu chuyện gì xảy ra.
-Không khách sáo như này được chứ?
Trần Tinh ánh mắt sắc bén còn hơn chim ưng nhìn thẳng 3 tên này hỏi, bởi vì kẻ bị hắn sắn bạt tai cũng đã ngất xỉu luôn rồi. Đừng nói chi là Hoàng Dung là người trong cuộc, đổi lại một cô gái khác hắn cũng sẽ làm như vậy. Cái thể loại ăn không ngồi rồi trêu chọc gạ gẫm gái nhà lành thì Trần Tinh nhìn không vừa mắt, mặc dù Hoàng Dung cũng không hiền lành gì.
-Cút!
Hắn quát to một tiếng, 3 người này sợ hãi cắm đầu chạy, ngay cả đồng bọn cũng không màn tới, một con sử tử cho dù chỉ tản bộ ngang qua cũng đủ khiến động vật khác sợ hãi, nó đến từ bản năng, cũng giống như Trần Tinh vậy, cho dù hắn không phát động bất khí thế gì nhưng uy nghiêm của cường giả chỉ cần thể hiện bằng ánh mắt là có thể khiến kẻ khác phải cúi đầu.
Trần Tinh nhìn 3 tên cuốn cuồng bỏ chạy rồi bước tới người bị hắn đánh ngất xỉu rồi đá tên này bay về phía đám người kia cứ như đá một đống rác đi vậy. Trần Tinh không có ý định giết người cho nên hắn mới khống chế lại lực đạo vừa đủ để tên này nghỉ dưỡng vài năm xem như thời gian tu thân dưỡng tính.
-Không nghĩ tới ngươi nhìn về ngoài nho nhã nhưng bên trong lại có khuynh hướng bạo lực như vậy?
Hoàng Dung cầm trong tay chậu nước bước tới trước mặt Trần Tinh rồi nói, hắn cũng lười giải thích, mặc dù với bản lĩnh của Hoàng Dung sẽ không xảy ra chuyện gì chỉ tốn một chút thời gian để xử lấy mấy người này, nhưng thân là một nam nhân đặc biệt là cảm thấy ngứa mắt với những hành động này làm sao Trần Tinh có thể dửng dưng xem như không thấy. Hắn bây giờ mới thật là chính mình, giống như sống lại cái thời trẻ tuổi đầy nhiệt huyết lúc cắp sắp đến trường vậy, nếu không như vậy thì làm sao cô bạn gái Phi Yến của hắn lại đem lòng yêu hắn? Dĩ nhiên không phải vì Trần Tinh nổi bật mà bởi vì hắn hay năng nổ giúp đỡ người khác. Đặc biệt là Trần Tinh đã từng một lần cứu nàng khỏi một bọn lưu manh nhưng lúc đó hắn hoàn toàn không biết nàng là ai, chỉ là tính cách Trần Tinh như vậy mà thôi. Nhưng Trần Tinh bắt đầu nội tâm thờ ơ với mọi chuyện cũng từ ngày nàng chẳng may qua đời. Tính cách này cũng làm ảnh hưởng đến hắn hiện tại.
Hoàng Dung thấy Trần Tinh không để ý đến mình mà bắt đầu trở lại phòng cũng bĩu môi đi theo phía sau.
Hiện tại Trần Tinh cũng không gấp gáp bởi vì hắn còn chưa nghĩ ra hướng đi tiếp theo là gì? Cửu Dương thần công? Vũ Mục di thư? Hay là song thủ hỗ bác? Những cái này đều có giúp ích cho Trần Tinh, hắn đều đã có dự tính trước, riêng về song thủ hỗ bác là thứ Trần Tinh muốn có nhất, mặc dù nói phương pháp tu luyện mà nguyên tác đưa ra nhưng làm sao có thể khiến đầu óc của mình suy nghĩ như hai người khác nhau mới là vấn đề nan giải nhất. Không ai cũng vô tư như Chu Bá Thông, Trần Tinh nếu như có thể học được môn công pháp bổ trợ này thì như hổ thêm cánh.
Thoáng cái thời gian trôi qua 3 ngày tính từ khi Trần Tinh trọ ở khách điếm này, cuộc sống của hắn trong khoảng thời gian này xem như rất nhàn nhã bởi vì ngày thứ 2 thì Mục Niệm Từ cũng đã khoẻ lại và bắt đầu đóng vai trò là một người hầu, nàng chăm sóc Trần Tinh phải nói từng ly từng tý cứ như sợ hắn đuổi nàng đi vậy. Điều này Hoàng Dung cũng thường hay nói móc hắn nhưng Trần Tinh vẫn giữ im lặng từ chối ý kiến, Mục Niệm Từ là người cố chấp có nói cũng vô ích, nếu không phải vậy thì sao Nàng lại đuổi theo hắn suốt đêm chỉ vì câu nói của Trần Tinh?
Hoàng Dung chỉ là không hiểu rõ tính cách của nàng, thế nhưng Trần Tinh thì sâu sắc hơn, hắn đương nhiên cũng cảm thấy khó chịu vì cuộc sống của mình lại có thêm một bảo mẫu. Thế là Trần Tinh giao cho Mục Niệm Từ một quyển bí kíp rồi để lại cho nàng một câu là hắn không cần một người vô dụng đi theo mình, chỉ đơn giản như vậy tháng ngày yên tĩnh của Trần Tinh đã trở lại.
Ngày hôm nay, cũng chính là ngày mà Mai Siêu Phong có những chuyển biến tốt hơn, nàng đã có thể cử động đôi chân, chỉ là vẫn còn hơi yếu và cần người dìu, về đôi mắt thì vẫn băng bó, nhưng chỉ như vậy thôi thì nụ cười đã biến mất nhiều năm của Mai Siêu Phong đã trở lại. Không cần phải chờ đợi đôi mắt lành hẳn, Mai Siêu Phong đã hoàn toàn tin tưởng Trần Tinh và quyết định giao cho hắn phương pháp tu luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo.
Trần Tinh chăm chú lắng nghe, không cần phải ghi lại bởi vì hắn đã thu hết tất cả vào trong đầu mình mà không bỏ sót chữ nào.
Mở đầu giống như những gì Trần Tinh biết dựa theo trí nhớ lúc trước xem phim, nhưng nếu chỉ luyện ngón tay bằng cách chụp vào đầu người như cách Mai Siêu Phong luyện hoặc chụp vào vách đá theo cách chính tông thì đối với Trần Tinh quá phế. Hắn cần chính là cái nguyên lý của nó. Giá trị cốt lỗi bên trong mới là thứ Trần Tinh hướng tới, đa số mọi người đều đi theo con đường mà tiền nhân đã dọn sẵn nên cách nhìn có phần hạn hẹp, riêng Trần Tinh thì lại thích tự bơi, tự chọn một lối đi riêng biệt nhất, bởi vì suy nghĩ của hắn không muốn thua bất cứ ai, đây cũng là tính cách của hắn.
Nếu võ công này bản chất đã độc ác thì cần gì phải sửa đổi để hợp với miệng lưỡi người đời? Trần Tinh sẽ quan tâm bọn vô tri ấy nói gì sao? Võ công dùng để làm gì? Tự về hay giết người? Hay là lý do nào khác?...
Một khi đã chấp nhận tu luyện thì tại sao phải tự gò bó bản thân mình. Âu Dương Phong tự sáng tạo ra Hàm Mô Công phải nói là tư thế xấu chưa từng có bị mọi người cười nhạo, nhưng y chứng minh cho người khác thấy võ công của mình không thua kém bất kỳ ai, bằng chứng là việc ở Hoa sơn luận kiếm lần nhất, y bị Hồng Thất Công đánh cho lép vế phải giả đò trọng thương để thừa dịp ra tay, nhưng trong gần 20 năm hoàn thiện Hồng Thất Công lại lép vế trước Âu Dương Phong, điều này cũng chính là nguyên nhân dẫn đến cái chết của Hồng Thất Công dựa theo nguyên tác. Đây chính là một bài học, nếu đã quyết định thì phải chấp nhận! Chẳng những chấp nhận mặt tích cực còn phải chấp nhận cả mặt tiêu cực của nó.
Cửu âm chân kinh quyển thượng Trần Tinh đang giữ, đương nhiên trên đời này sẽ không còn ai biết phương pháp tu luyện của nó nữa nếu như Hắn không muốn giao ra.
Trần Tinh tạm gác lại tất cả mọi chuyện để tập trung vào việc nghiên cứu luyện tập thử xem uy lực của Cửu Âm Bạch Cốt Trảo như thế nào? Có thật sự giúp hắn cải tiến khả năng dứt điểm đối thủ nếu như bản thân gập phải một người có thực lực mạnh hơn mình hay không. Trần Tinh không phải vì hiện tại mà tất cả là vì tương lai đầy chông gai phía trước. Con đường của hắn đi chứa đầy sương mù che khuất tầm mắt, do vậy phải chuẩn bị sẵn tất cả mọi thứ để có thể ứng phó tình huống nguy hiểm.
Thời gian này trên giang hồ tựa như cũng sóng yên biển lặng, ngoại trừ một số môn phái nhỏ lẽ tiến hành tranh giành địa bàn thì không thấy tin tức nào quan trọng. Trần Tinh trước khi bế quan cũng đã có căn dặn Mục Niệm Từ nghe ngóng về chuyện Vũ Mục Di Thư, vì sao có ý kiến cho rằng Tiểu Long Nữ là hậu duệ của Nhạc Phi, không phải không có nguyên do, mặc dù đây chỉ là ý kiến trái chiều nhưng cũng đặt ra nhiều vấn đề. Thời gian Tiểu Long Nữ được nhặt về cũng chính là lúc cả nhà Nhạc Phi bị hại. Là sự trùng hợp hay là bản chất nó là vậy? Điều này Trần Tinh không biết và cũng không có ai có thể trả lời câu hỏi này. Hắn cũng muốn tìm lời giải nhưng đáng tiếc những người có thể trả lời đều đã chết hết.
Trần Tinh một lần bế quan kéo dài 7 ngày, 2 ngày đầu hắn dùng để lập luận chặt chẽ lại phương pháp tu luyện, 2 ngày tiếp theo hắn thêm mắm dậm muối để nó càng âm càng độc hơn nữa. 3 ngày cuối cùng là thời gian để Trần Tinh hoàn tất việc sáng tạo ra một một cực độ âm hiểm trong những môn võ công của hắn tính tới hiện tại. Và nó được hắn đặt tên là Cửu Âm Hàn Thi Trảo. Chỉ bằng cách gọi thôi cũng nói lên tính âm độc của môn công phu này. Nó bao gồm 9 thức.
Thức thứ nhất cũng là phương pháp vận hành môn võ công này được Trần Tinh gọi là Tử Khí Trùng Tiêu. Nó là thức khởi nguyên cho các thức còn lại cũng là quan trọng nhất trong toàn bộ 9 chiêu thức, Hắn điều động chân khí trong cơ thể theo lộ tuyến hình bán nguyệt sao cho khuyết dương thừa âm rồi tập trung ở vị trí hợp cốc làm cho các ngón tay trở nên cực kỳ lạnh giá, chỉ bằng một vết xước do chiêu thức này gây ra cũng đủ làm đối thủ như bị chịu nổi khổ lạnh giá thấu xương đến chết mới thôi. Nó không giống như Băng tử phù làm cho địch nhân hoá thành vũng nước chết ngay lập tức mà nó làm cho người trúng cảm giác như bị vật gì đang gặm nhắm thân thể vậy, bởi vì hàn độc sẽ thông qua vết thương theo máu ăn mòn các cơ quan nội tạng và dĩ nhiên điều kiện là vết thương ngoài da còn như Trần Tinh sử dụng nó để kết liễu đối thủ thì cái chết sẽ diễn ra lập tức. Hắn sáng tạo ra môn võ công này không gì khác để đề phòng sau này sẽ lâm vào ác chiến, cho dù thực lực không mạnh bằng đối phương nhưng nếu có thể gây ra một vết thương nhỏ cho kẻ đó thì Trần Tinh chỉ cần kéo dài thời gian là đứng ở thế bất bại, ngoài ra Trần Tinh có thể sử dụng nó để tra tấn người khác, cái cảm giác bị ăn mòn không phải ai cũng có thể chịu được nhưng chắc có lẽ hắn sẽ không ngu ngốc lật lá bài tẩy của mình nếu như không nắm chắc đối phương sẽ không thể thoát.
Các thức tiếp theo đều là biến chiêu của thức thứ nhất cho nên không có phương pháp vận hành nào khác biệt, chỉ thay đổi về mặt tư thế vũ kỹ làm cho kẻ địch khó lòng đề phòng luân phiên tấn công vào các yếu điểm mà thôi. Các chiêu thức này được gọi tên theo thứ tự lần lượt là Đoạn Chi Trảm Thủ, Câu Cốt Minh Tâm, Khô Cốt Tảo Mộ,Vô Thường Câu Hồn, Vô Thường Cản Lộ, Phong Quyển Tàn Hồn, Cửu Cửu Quyết Kích Chỉ và cuối cùng được gọi Tái Thế Luân Hồi
Trần Tinh hoàn thành giai đoạn bế quan, mục tiêu thứ nhất hắn đã đạt được, tâm trạng hắn hiện tại rất tốt, thế nhưng vừa mới rời phòng thì hắn đã được Mục Niệm Từ cho hay là Hoàng Dung đã rời đi, chẳng những vậy nàng còn nhờ Mục Niệm Từ nhắn lại với hắn “là nam nhân thì phải biết buông tay. “ ý nói nếu như Trần Tinh đuổi theo bắt Hoàng Dung lại thì tự nhận mình không phải nam nhân.
Hắn vẻ mặt khó coi còn hơn khổ qua nữa, những cũng đành chịu, gặp biểu hiện Trần Tinh như vậy, Mục Niệm Từ che miệng cười.
-Nha đầu, cười cái gì, muốn ăn đòn sao?
-Không, không, ta không có cười gì cả,hi
-Còn nói không cười, được rồi xem ra quyển sách ta giao cho ngươi đã luyện xong rồi? Tới giờ kiểm tra thành quả thế nào.
Trần Tinh khoanh tay trước ngực, đôi mắt tựa như treu chọc Mục Niệm Từ xem phản ứng của nàng như thế nào, không ngờ Mục Niệm Từ chỉ cười nhệ gật đầu tự giác đi ra trước sân bắt đầu tập cho Trần Tinh thấy.
Chỉ thấy bàn tay của Mục Niệm Từ thủ thế Niêm hoa rồi chân trái bước lùi sang trái rồi cả người nàng xoay 180 độ về phía sau, lúc này Mục Niệm Từ mới duỗi mạnh hữu niêm hoa thủ về trước. Một luồng sóng rung động nhỏ không thể nhìn bằng mắt thường phát ra từ ngón tay nàng bay thẳng về phía cây cột để lại trên đó một lỗ thủng sâu 4-5cm. Trần Tinh nhìn như há hốc mồm. Không sai, quyển sách mà Trần Tinh đưa cho Mục Niệm Từ chính là một trong 72 tuyệt kỹ thiếu lâm Niêm Hoa chỉ.
Nếu như các thiền sư phải bỏ ra hàng năm đến hàng chục năm mới luyện thành thì Mục Niệm Từ chỉ bỏ ra đơn vị là ngày để có thể đạt tới trình độ đó. Có phải là do các tiền nhân từng luyện trước đó quá ngu? Dĩ nhiên là không! 72 tuyệt kỹ, Trần Tinh đều có phương pháp tu luyện, có thể nói ngoại trừ Đạt Ma ra Trần Tinh chính là người đầu tiên biết toàn bộ 72 tuyệt kỹ. Chỉ là biết thôi chứ không phải là sử dụng thành thạo, cho nên hắn hiểu được độ khó khi tu luyện các môn này.
Tiếng vỗ tay bốp bốp vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Trần Tinh, hắn nhìn theo nơi phát ra âm thanh chỉ thấy một cô gái với trang phục xanh biếc đang giữ một cái giỏ tre trên khuỷu tay từ từ đu tới, mái tóc đen tuyền suôn dài như thác, khuôn mặt tú lệ đặc biệt là cặp mắt xanh da trời nổi bật. Trong đầu Trần Tinh xuất hiện một cái tên, hắn nhìn cô gái này rồi dò hỏi
-Mai Siêu Phong?
-Hì hì, Nhược Hoa tỷ, tỷ đã về rồi, ta đã nói là để ta đi mua cho, tỷ lại cứ giành, tỷ đẹp như vậy gặp bọn lưu manh thì phiền phức nữa.
Mai Siêu Phong bất giác đưa tay sờ lên mặt của mình rồi ngu ngơ hỏi Mục Niệm Từ
-Ta thật đẹp sao?
-Không phải vậy sao có người không nhận ra tỷ?
Mục Niệm Từ nói xong che miệng cười liếc nhìn Trần Tinh, hắn cũng chỉ có thể lắc đầu, xem ra từ khi nàng luyện thành Niêm Hoa chỉ thì Mục Niệm Từ tính cách cũng vui vẻ hẳn lên, bởi vì Trần Tinh sẽ không còn hâm doạ đuổi nàng đi nữa, chắc có lẽ chính vì có áp lực nên Mụ Niệm Từ mới có thể mau chóng luyện thành như vậy.
Còn về Mai Siêu Phong, không, hiện tại y thị phải gọi Mai Nhược Hoa mới đúng hơn. Trần Tinh không phải không nhận ra chỉ là có phần bất ngờ, bởi vì nhiều năm sống thiếu ánh sáng cộng thêm đầu tóc luôn rối tung che phủ một phần khuôn mặt, đôi môi lạo thâm đen nên Trần Tinh chưa lần nào có thể nhìn kỹ Mai Nhược Hoa cả, không nhận ra lập tức là điều đương nhiên.
-Đúng như lời nha đầu này nói, ngươi rất dễ nhìn.
Mai Nhược Hoa hướng Trần Tinh gật đầu xem như chào hỏi rồi mở miệng nói
Trần Tinh ánh mắt hướng về Mục Niệm Từ, thấy nàng xấu hổ cúi đầu cũng không hỏi nhiều, ánh mắt hắn lại nhanh chóng nhìn thẳng Mai Nhược Hoa đáp
-Ngươi đã bình phục? Như vậy giao dịch của chúng ta xem như đã hoàn thành, ngươi có dự tính gì không?
Mai Nhược Hoa suy nghĩ một lát rồi nói
-Nếu như ngươi và sư phụ ta giao đấu thì ai sẽ thắng?
Trần Tinh không hiểu lắm vì sao Mai Nhược Hoa lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn trả lời
-100 hay 1000 cái sư phụ của ngươi ta đều có thể dễ dàng giải quyết.
Mai Nhược Hoa đôi mắt co rút lại, nàng hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trần Tinh, không có lý do gì để hắn phải gạt nàng.
-Ta đã biết, ta cũng cáo từ trước, Trần Tinh. Cái tên này ta sẽ nhớ kỹ.
Mai Nhược Hoa dứt lời cũng thi triển thân pháp rời đi, Trần Tinh không hề ngăn cản, dĩ nhiên hắn nhìn ra được là nàng đã có dự tính sẵn từ trước, có lẽ đây sẽ là bước ngoặt thay đổi cuộc đời mình.
-Công tử, chúng ta có phải cũng rời đi?
Mục Niệm Từ tính cách dường như đã bị cải biến, chính xác là không còn lạnh lùng ít nói, tự chủ như trước nữa, thay vào đó là có phần dựa dẫm vào Trần Tinh.
-Không sai, chúng ta sẽ chuẩn bị lên đường, nha đầu ngươi về thu dọn đồ đạc đi.
Nghe được lời nói của Trần Tinh, gương mặt Mục Niệm Từ khổ sáp.
Cảm thấy hiếu kỳ, Trần Tinh hỏi
-Có gì khó xử sao?
Mục Niệm Từ nhỏ giọng đáp
-Đồ nhiều quá, ta không thể mang đi hết...
Trần Tinh sựt nhớ, đúng vậy a, mấy ngày trước hắn có mua rất nhiều đồ sinh hoạt cho Mục Niệm Từ để nàng lựa chọn, nhưng vì không biết nang thích loại nào nên hắn mới mua nhiều như vậy mà quên căn dặn nàng những cái không thích có thể đem đi bố thí cho người khác.
-Vậy nàng trở về lựa những thứ nào mình không thích thì để lại đi. Những thứ cần thiết thì mang đi.
Mục Niệm Từ cúi đầu không đáp, Trần Tinh bất đắc dĩ có phần khó chịu nói
-Như thế nào? Còn cấn đề gì nữa sao?
Mục Niệm Từ thanh âm sợ hãi truyền tới
-Những thứ...đó...ta đều thích hết.
Trần Tinh một lần nữa nhượng bộ, dù sao một phần nguyên nhân cũng là do hắn mua nhiều, với lại không gian giới chỉ vẫn còn chỗ. Không biết Tiêu Dao tử lụm đâu ra chiếc nhẫn chứa đồ có không gian rộng lớn này, thành ra rất thuận tiện làm tủ đồ cho Trần Tinh.
-Được rồi, nha đầu, đừng tỏ ra tội nghiệp nữa, dẫn ta đến đó.
Mục Niệm Từ hơi chần chừ một chút rồi cũng ngoan ngoãn dẫn đường phía trước. Cửa phòng mở ra, Trần Tinh bước vào, đập vào mắt hắn là những chiếc hộp được xếp rất ngay ngắn, tất cả món đồ vật hắn mua đều không thấy món nào, chỉ có những chiếc hộp này. Có vẻ hiếu kỳ, Trần Tinh lại gần mở từng cái ra. Ở trong đó có một số hộp là đựng quần áo, một số khác thì đựng vật dụng cá nhân, tất cả đều được sắp xếp rất ngay ngắn, Trần Tinh con mắt không phải bị mù đương nhiên nhận ra những thứ này Mục Niệm Từ chưa từng sử dụng.
-Tại sao ngươi không sử dụng chúng?
Mục Niệm Từ e dè trả lời
-Ta sợ mình sẽ làm hư, đồ vật công tử mua ta rất thích.
Trần Tinh nghe câu trả lời cũng không dây dưa nữa, hắn vung tay thu hết tất cả những cái hộp này vào không gian giới chỉ chỉ chừa lại đúng một hộp đựng vài bộ quần áo rồi nhìn Múc Niệm Từ đang mở to mắt, hắn nói
-Người hầu của ta chỉ có ta mới có thể ức hiếp sai khiến, thân là một người hầu phải biết giữ mặt mũi cho chủ nhân của mình, nếu cô không làm được thì đừng đi theo ta.
Hắn nói nghe có vẻ vô tình quá nhưng lại là một biện pháp hiệu quả nhất đối với người cố chấp như Mục Niệm Từ, là dân lão luyện trong tình yêu đương nhiên từ đầu Trần Tinh đã biết là nàng đã yêu mình, lý do mà hắn không có ý định tiếp thu nàng chính là Trần Tinh nghĩ mình đã có quá nhiều nữ nhân, thêm vào đó là Mục Niệm Từ không mang lại cho hắn cảm giác gì đặc biệt ngoại trừ xinh đẹp ra cả, xung quanh hắn có ai không phải dạng quốc sắc thiên hương? Nhìn nhiều quá miễn nhiễm là điều đương nhiên.
Hiện tại Trần Tinh đã có cách nhìn mới về Mục Niệm Từ, chẳng những nàng cố chấp mà còn rất “dễ lừa gạt” một cô gái nhận được món quà của người yêu tặng sẽ như thế nào đối xử với nó? Có mấy người sợ làm hư mà cất giữ?
Trần Tinh không bàn về vấn đề này nữa mà cũng đã rời khỏi để chuẩn bị mục tiêu tiếp theo, đó chính là Vũ Mục Di Thư, hắn muốn kiến thức một chút, chỉ là một quyển sách thì tại sao được dân khựa xưng tụng là một khi đạt được thì lại dụng quân như thần được? Nếu như nó thật sự đúng thì hắn sẽ quyết định thành lập thế lực, nếu như nó không đúng thì việc này sẽ tạm gác lại, bởi vì Trần Tinh không có khiếu cũng như hứng thú làm ông chủ, tính cách của hắn thiên về thực lực tuyệt đối hơn là dạy dỗ người khác. Tri nhân tri diện bất tri tâm, cái cảnh nuôi ong tay áo mà các tiền nhân vấp phải Trần Tinh không muốn mình cũng dẫm lên vết xe đó.