Bỏ qua những biểu tình chấn kinh khiếp sợ sang một bên. Trần Tinh trong lòng cũng là một mảnh nghi hoặc.
Hắn muốn hỏi nhưng lão giả này dường như cũng không cho hắn cơ hội nào mà thân pháp bắt đầu triển khai bay đi.
Trần Tinh thấy thế cũng không chần chừ liền tế ra mảnh vải của mình ngồi lên đó.
Đường Yên thấy thế hoảng hốt hô lên một tiếng:
-Trần Tinh!
Nghe vậy, Trần Tinh liền thoáng quay đầu nhìn nàng. Ánh mắt hờ hững lên tiếng:
-Chẳng qua là bèo nước gặp nhau, ngươi trợ giúp ta một lần, ta cũng đã trợ giúp ngươi một lần. Chúng ta xem như không nợ nhau cái gì.
Nói đoạn, Trần Tinh cũng không do dự liền bay đi. Mặc kệ Đường Yên nghĩ thế nào. Hắn, rời đi ý đã quyết, không thể thay đổi.
Lão giả thân hình từ đầu tới cuối đều không dừng lại. Chỉ là thấy Trần Tinh tốc độ dường như rất chậm thì lão ta cũng khống chế lại tốc độ của mình một thoáng sau đó nói:
-Trần Tinh các hạ, có thể nhanh một chút sao?
Trần Tinh nhẹ lắc đầu một cái rồi từ tốn trả lời:
-Không thể, mảnh vãi này chỉ có thể đạt được tốc độ như thế mà thôi.
Lão giả nghe vậy, trong lòng liền nghi hoặc lấy. Thế nhưng ông ta cũng không hỏi thêm cái gì.
Dù sao, người thanh niên trước mắt này có thể là chìa khoá mở ra cánh cửa giúp bọn họ thoát khỏi chốn lao tù này. Khách khí với hắn là việc cần thiết.
....
Ma Thiên Môn, Chiến Thiên Điện.
-Này lão lừa trọc, lời ngươi nói có phải là thật hay không?!
Ngươi phát ra thanh âm này không ai khác là Tà Minh.
Ở đây ngoại trừ Tà Minh, 17 người khác ánh mắt đều đổ dồn vào thân ảnh người này.
Không khó để nhận ra, lời lẽ của Tà Minh không còn sự phóng khoáng lạnh nhạt nữa, thay vào đó, giọng điệu Tà Minh trông rất nghiêm túc cùng ngưng trọng.
Người gọi “lão lừa trọc” dĩ nhiên là tên râu quai nón mà Trần Tinh đã gặp lúc trước. Ông ta hiện tại bộ dáng cũng vô cùng thong dong trước ánh mắt của mọi người, râu quai nón ngửa mặt ực một ngụm rượu rồi mới phun ra bốn từ:
-Thiên chân vạn xác!
Ánh mắt chứa đầy hàm ý kiên định cùng một tia khoái ý. Có thể nhìn xem biểu lộ kinh ngạc của một đám lão già này thật đúng là không hổ ông ta bỏ công đi một chuyến như vậy.
Râu quai nón vừa dứt lời thì không gian cũng yên tĩnh trở lại, ông ta khẳng định khiến ai nấy trong lòng điều mừng rỡ vô hạn. Thế nhưng Hàn Thiên Ma thì lại trầm tư một chút sau đó nói:
-Lão lừa trọc, không phải là ta không tin tưởng ngươi, tuy nhiên ngươi tại sao có thể khẳng định là hắn?
Nghe Hàn Thiên Ma nói vậy, vốn dĩ biểu lộ vui sướng trên mặt mọi người cũng thu liễm không ít. Hàn Thiên Ma lời nói cũng đã nói thay tiếng lòng của tất cả mọi người ở đây.
Râu quai nón cười lên ba tiếng giòn vang:
-Hahaha, biết là các ngươi nhất định sẽ hỏi như thế. Chỉ là chẳng phải đợi một lát nữa không phải liền biết hay sao?
Râu quai nón vừa dứt lời, một giọng nói đột nhiên vang lên:
-Các ngươi đang nói cái gì?
Người nói là lão giả đi tiếp Trần Tinh ban nãy, mọi người thấy thân ảnh lão này xuất hiện lại không thấy Trần Tinh đâu liền nghi hoặc, một người trong đó vội vàng lên tiếng:
-Lão Lục, người đâu?
Lão giả nghe thế vuốt râu không nói, ánh mắt hướng về cửa đại điện.
Mọi người cũng hướng mắt nhìn theo. Lúc này, Trần Tinh bộ dáng khoan thai ngồi xếp bằng trên mảnh vải lơ lửng bay vào.
Chứng kiến những khí tức kinh khủng đồng loạt khoá chặt mình. Trần Tinh bất tri bất giác cũng cảm thấy áp lực không thôi. Tuy nhiên vẫn chưa đến mức khiến hắn sợ hãi cái gì.
Nếu tâm tính có thể cùng thực lực so sánh với nhau thì Trần Tinh có thể được xưng vạn năm lão quái vật cũng không quá đáng một chút nào.
Đối mặt với khí thế kinh khủng ấy, Trần Tinh không khác gì con thuyền trôi nổi giữa biển khơi đang ầm ầm sóng dậy.
Bề ngoài có vẻ bạt nhược, có thể lật thuyền bất cứ lúc nào. Thế nhưng bên trong lại kiên cố vô song. Dù biển gầm có mạnh đến đâu cũng không thể nào làm lay động mảy may, tâm tính của hắn cũng là như thế.
Trần Tinh ánh mắt tuỳ ý quét ra đám người, bên trong ẩn chứa hàm ý nghi hoặc cùng dò xét rõ ràng.
Tại sao không thấy Hàn Thi Âm?
Chiếu theo lý, Hàn Thi Âm là phải có mặt ở đây mới đúng. Tại sao hắn không cảm nhận được khí tức của nàng?
Chẳng lẽ bên trong còn có huyền cơ gì?
Ngay khi chứng kiến Trần Tinh bay vào mà cũng không đáp xuống. Hàn Thiên Ma liếc nhìn rồi truyền âm cho Đệ Thập Bát Trưởng lão:
-Công Minh, ngươi lên thử hắn đi.
Nhận được ý chỉ, trưởng lão thứ 18 cũng hướng Hàn Thiên Ma nhẹ điểm đầu một cái sau đó đột nhiên chỉ tay thẳng về phía Trần Tinh nộ hống:
-Đệ tử to gan!! Gặp môn chủ còn không quỳ xuống! Ngươi đây là muốn chết!
Nói đoạn, người này động tác không hề chần chừ, thủ chưởng lật một cái. Một thanh tiểu kiếm từ trong lòng bàn tay ông ta phóng ra.
Khoảng cách từ Công Minh đến Trần Tinh khoảng chừng 15 trượng có hơn. Tiểu kiếm bay với tốc độ rất nhanh liền đã đến trước mặt Trần Tinh.
Trần Tinh thấy thế, trong lòng cũng kinh nghi không thôi. Tuy nhiên dù sao sự phản xạ của Trần Tinh cũng không phải hạng xoàng. Tiểu kiếm mặc dù nhanh, thế nhưng vẫn còn chưa đủ để khiến Trần Tinh thúc thủ vô sách.
Trần Tinh lắc mình một cái liền né tránh sang một bên, thân hình theo đó cũng rời khỏi mảnh vãi và rơi xuống đất.
Hắn đứng đấy nhìn lấy Công Minh, đồng thời dư quang cũng liếc qua đám người, trong lòng cũng bắt đầu tính toán lấy.
Công Minh một chiêu thất bại, ánh mắt liền loé sáng một cái nhưng động tác vẫn không hề dừng lại, ông ta tay bấm thủ quyết miệng lâm râm chú pháp.
Lúc này chỉ thấy tiểu kiếm phát ra huỳnh quang màu lam sáng loá. Hình thể nó bắt đầu biến lớn trong thấy. Chỉ trong nháy mắt tiểu kiếm nguyên bản nằm gọn trong lòng bàn tay liền to lớn vô cùng. Chiều dài có chừng 3 trượng có hơn.
Xung quanh nhiệt độ bỗng chốc giảm xuống không thôi, hàn khí ùn ùn kéo tới khiến Trần Tinh cũng dám khinh thường.
Công Minh dù sao cũng là Địa Tiên với đạo thống trọn vẹn, thực lực mặc dù yếu nhất trong đám người thế nhưng tuyệt nhiên không thể vì thế mà khinh thị.
-Công Minh đây là muốn làm thật hay sao? Ngay cả Hàn Băng Kiếm cũng tế ra?
Một người trong nhóm truyền âm cho đám người như thế. Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Hàn Thiên Ma sau đó lại nhìn một chút râu quai nón.
Không cần nói thêm bất cứ điều gì, râu quai nón liền đã đoán được ý nghĩ của đám người. Ông ta không có biểu hiện cụ thể nào, ánh mắt chỉ là tiếp tục theo dõi thân ảnh Trần Tinh.
Lúc này, thấy khí thế lạnh lẽo ập đến, Trần Tinh thoáng cái cũng cảm nhận được cơ thể mình giống như đang lạc vào bão tuyết như thế.
Cái rét cắt da khiến Trần Tinh không khỏi sóng lưng phát lạnh. Không chờ đợi hắn có bất kỳ động tác gì, Công Minh liền đã hô lớn một tiếng:
-Đi!
-Vù vù vù~
Công Minh nhất chỉ điểm ra, Hàn Băng Kiếm hoá thành một đạo lam quang đâm thẳng về phía Trần Tinh.
Đừng thấy Hàn Băng Kiếm hình thể to lớn liền khinh thường tốc độ của nó.
Chẳng những nó không hề chậm một chút nào mà nó còn nhanh đến không tưởng.
Tốc độ này đối với một số người không tính là cái gì. Tuy nhiên, đối với Trần Tinh hiện tại thì đã là rất nhanh, bởi lẽ khoảng cách của hai người không phải là rất xa. Chỉ là điều kiện hắn không sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai.
Trần Tinh trong nhất thời không biết phải nên dùng chiêu nào đối địch. Hắn chỉ cần sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai liền dễ dàng né tránh, thế nhưng đứng trước hàng chục đôi mắt nhìn chằm chằm như thế. Một khi hắn thi triển thần thông này liền sẽ bị phát hiện. Như vậy không phải lựa chọn sáng suốt đối với Trần Tinh.
Tình thế hiện tại có phần khó lựa chọn, né tránh cùng ngạnh kháng, nên chọn biện pháp nào đây? Bởi lẽ sau lựa chọn, đối mắt với hắn sẽ là sự việc gì xảy ra tiếp theo?
Trần Tinh trong nháy mắt cũng vô kế khả thi. Không biết làm sao cho đặng.
*Hết chương