如果有一天你的生活染上了黑色,拿起你的笔,用醒目的星星装饰它。
Rúguǒ yǒu yītiān nǐ de shēnghuó rǎn shàngle hēisè, ná qǐ nǐ de bǐ, yòng xǐngmù dì xīngxīng zhuāngshì tā.
Nếu một ngày cuộc sống của bạn bị nhuốm màu đen, hãy cầm bút lên và tô điểm cho nó những vì sao nổi bật.1
Sự việc của hai nhân vật chính lần này nàng không nhúng tay vào thúc đẩy một chút nào, bất quá chỉ gọi thêm vài nhân chứng đến xem diễn, không ngờ lại đặc sắc đến như vậy!
Tình huống hỗn loạn như này, hẳn là Đại phu nhân sẽ không thể khống chế được đâu nhỉ?
Hàn Băng nhìn một vài bóng đen lấp ló ngoài tường viện, sử dụng kinh công rời đi.
Tối nay thu hoạch thật tốt nha! Ngoài trừ Kiều Đàm kia ra, còn loại bỏ luôn được cả một Kiều Trấn Quy phiền phức.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Ngũ hoàng tử, chuyện tối nay thật ngoài dự liệu!” Võ Triển Long cởi bỏ áo choàng đen, nhìn nam tử đang nhàn nhã pha trà nói.
“Quả đúng là một bất ngờ! Cũng nhờ mũi tên kia, chúng ta mới có thể nắm bắt cơ hội phá bỏ đi một quân cờ quan trọng của hoàng huynh!” Vũ Tiêu Kỳ gạt nắp chén trà, khẽ thổi một hơi. “Nhưng đối phương tại sao lại giúp chúng ta? Đơn giản là do có thù với Kiều gia hay phía sau có một cái bẫy sâu hơn?”
“Chuyện này thật sự rất khó đoán! Theo như thần nghĩ, có lẽ đối phương chỉ đang lợi dụng ngài để báo thù Kiều gia, nhưng cũng không loại trừ khả năng thứ hai mà ngài nói, đối phương đang đặt bẫy chúng ta!” Võ Triển Long nghiêm nghị ngồi một bên.
“Đúng là khó đoán! Bây giờ chúng ta chỉ có thể nước lên đất ngăn, binh đến tướng chặn thôi!”
“Vậy...”
Không biết bản thân đã làm cho hai nhân vật lớn nào đó nghi ngờ lo lắng, Hàn Băng sau khi trở về phòng liền lấy đá Tinh Tử ra hấp thu tu luyện.
Trực giác cho nàng biết, có lẽ không lâu nữa sẽ có một sự việc nào đó vô cùng quan trọng diễn ra! Chưa hẳn bản thân sẽ bị cuốn sâu vào nhưng phòng luôn tốt hơn chữa, Hàn Băng vẫn luôn biết đạo lý này!
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Bẩm tông chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành.” Phúc Lâm đi đến cạnh thư án của Phúc Nhậm Tạ khẽ bẩm báo. “Người đã bắt được, tông chủ có muốn dùng ngay hay không?”
“Ha ha, tốt lắm tốt lắm! Chăm sóc cho người đó tử tế một chút rồi dẫn đến gặp bản tông chủ.”
“Vâng.” Phúc Lâm cúi người nhận lệnh nhanh chóng lui xuống.
Sau khi ra khỏi thư phòng liền theo hướng hậu viên mà đi, phía sau là hai nha hoàn thân cận chuyên hầu của hắn. Ba người tiến đến một căn phòng lớn, ở bên ngoài có một đội đệ tử tông môn gồm mười người đang canh giữ.
“Phúc Lâm trưởng quản.”
“Ừm, người đó thế nào rồi?!”
“Dạ thưa, người đó vừa mới tỉnh dậy không lâu, lúc vừa rồi có ý định bỏ trốn, đã bị bọn đệ tử nhốt lại, chờ trưởng quản ra lệnh hành sự.” Đệ tử dẫn đội tự mình cúi người nói.
“Được rồi, để ta vào xem xét, các ngươi cứ trông ở bên ngoài này cho ta.” Phúc Lâm gật đầu đẩy cửa bước vào.
“Dạ.” Hai nha hoàn chuyên hầu kính cẩn đáp lại rồi đứng gọn ở một bên, giống như tượng gỗ không chút nhúc nhích.
Phúc Lâm đẩy cửa phòng tiến vào, liếc mắt một cái liền thu hết tình huống trong phòng vào mắt.
Sàn nhà toàn những mảnh vỡ vụn của bình sứ, bàn ghế ngã nghiêng trên mặt đất, mà trên giường, một bóng dáng nho nhỏ co lại một góc.
Nữ tử trên giường nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu lên, cảnh giác sợ hãi nhìn chằm chằm vào nam tử đang tiến đến gần.
“Ngươi là ai? Mau thả ta ra, ta muốn về nhà!” Khuôn mặt xinh đẹp bởi vì đang khóc cùng hoảng sợ mà có chút tái nhợt khiến người ta mủi lòng tiếc thương.
“Nhà ta có rất nhiều tiền! Các ngươi muốn bao nhiêu cũng được, chỉ cần thả ta về, ta sẽ đưa các ngươi ngân lượng! Hãy thả ta ra!”
Phúc Lâm im lặng nghe nữ tử khóc lóc khổ sở cầu xin, biểu cảm trên mặt từ lúc bước vào đến hiện tại cũng chưa từng thay đổi qua.
“Sau này nơi đây sẽ là phòng của cô nương.” Hơi dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp. “Chủ nhân sẽ đến bất cứ khi nào, hi vọng cô nương hầu hạ chủ nhân cẩn thận, không nên chọc giận chủ nhân, nếu không hậu quả khó nhận!”
“Cái gì mà chủ nhân có thể đến bất cứ lúc nào?! Cái gì mà hầu hạ? Các ngươi... các ngươi muốn bắt ép nữ tử nhà lành sao?” Nữ tử trên giường ngoại trừ hoảng sợ vẫn chính là hoảng sợ, túm chặt lấy y phục của mình.
“Nếu cô nương ngoan ngoãn, mọi chuyện sẽ bình yên biển lặng, nhưng nếu cô nương có ý đồ bỏ trốn, ta sẽ cho người dùng xích sắt khóa cô nương lại.” Phúc Lâm lạnh nhạt nói ra lời đe dọa, sau đó để cho hai nha hoàn hầu cận tiến vào dọn dẹp đống bữa bãi trong phòng.
“Không! Ta muốn về nhà!” Nữ tử hét lên, ném chiếc gối trong tay về phía nam tử đang chỉ huy một bên.
Phúc Lâm mắt cũng không thèm liếc liền đưa tay ra bắt lấy vật thể không xác định đang bay đến. “Ta đề nghị cô nương không nên tùy tiện tấn công người khác, ở nơi này, ngay cả tỳ nữ gia đinh cũng có hơn mười năm võ công.”
“...” Nữ tử nghe vậy mặt mày trắng bệch, run rẩy co lại trong một góc.
“Chủ nhân có thể đến bất cứ lúc nào, có lẽ cô nương nên tắm rửa thay y phục đàng hoàng đón tiếp ngài ấy, thưa Hàn Ân Ý cô nương.”1
Hàn Ân Ý trong đầu liên tục chuyển động, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhất có thể để suy nghĩ đối sách, thoát ra khỏi nơi kỳ quái này!
Những người ở nơi đây trang phục đồng nhất, nơi ở xa hoa tráng lệ, mọi hành động đều nghiêm chỉnh quy củ, hẳn là một nơi cực kỳ cao sang, giống như hoàng cung chẳng hạn!
Hàn Ân Ý co ro trong một góc, hai mắt vô thần nhìn hai bóng dáng chuyển động liên tục trong phòng để dọn dẹp, trong đầu nhớ lại những việc xảy ra trước khi bị bắt đến đây.
Nàng nhớ rằng ngày hôm qua nàng đã xin phép đại ca đi chơi hội du thuyền, nhưng khi đang ở trên thuyền thì dưới mặt nước bỗng phát ra những tiếng động lớn, sau đó... sau đó mọi thứ tối đen, khi mở mắt ra nàng đã ở nơi này!
“Ta... đây là đâu? Tại sao các ngươi bắt ta?” Hàn Ân Ý nhỏ giọng đưa ra câu hỏi.
“Nơi này là Thánh Diện tông môn.” Phúc Lâm cũng không giấu diếm gì mà thẳng thắn trả lời. “Lý do Hàn cô nương ở đây, hẳn là cô nương biết, mệnh cách của cô nương là một số mệnh đặc biệt, và tông chủ của bọn ta thì đang cần người có mệnh cách như vậy bên cạnh!”
“Mệnh cách gì chứ? Ta không phải người mang mệnh cách các người cần!” Hàn Ân Ý ngay lập tức phủ nhận.
Nàng ta hiểu 'mệnh cách' trong lời nói của Phúc Lâm là gì, nhưng nàng ta thật sự không phải người mang 'mệnh cách' đó!
“Người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên chỉ có một mình mình cô nương, chuyện này đối với Ngạo Hùng quốc thật sự chẳng được coi là bí mật gì cả!” Phúc Lâm chỉ huy nha hoàn mang theo nước nóng tiến vào. “Mời Hàn cô nương tắm rửa sạch sẽ.”
Hai nha hoàn hầu cận của Phúc Lâm tiến lên giữ lấy Hàn Ân Ý, kéo nàng xuống khỏi giường.
“Khoan đã, bỏ ta ra! Ta không phải người mang mệnh cách đó, người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên đã chết rồi! Là bị lửa thiêu chết, không phải ta thật mà!”1
Hàn Ân Ý giãy giụa khỏi tay hai người kia nhưng không thành, vội vàng giải thích với thân ảnh dần khuất xa của Phúc Lâm.
“Chăm sóc cho Hàn cô nương thật kỹ, nếu đối phương xảy ra chuyện gì, mạng các ngươi cứ thế mà theo bồi cùng.”
Đọc đến đây có ai lờ mờ đoán ra gì chưa, he he! Khi bão mik thường bão đêm nên đừng có bạn nào cố thức rồi chờ nha, tội lỗi lắm!