“Chăm sóc cho Hàn cô nương thật kỹ, nếu đối phương xảy ra chuyện gì, mạng các ngươi cứ thế mà theo bồi cùng.” Phúc Lâm nhìn đội đệ tử đứng canh gác bên ngoài dặn dò.
“Dạ thưa Phúc Lâm trưởng quản, chúng đệ tử sẽ hết lòng canh gác, bảo vệ Hàn tiểu thư.” Đệ tử dẫn đội nghiêm túc cúi đầu nhận mệnh.
Bỏ ngoài tai lời giải thích còn vang đến của Hàn Ân Ý, Phúc Lâm liếc nhìn bầu trời đoán thời gian, thong dong xoay người rời đi.
Hai canh giờ sau, Hàn Ân Ý sạch sẽ thơm tho lại ngồi trong góc giường, nhìn nha hoàn liên tục bưng bê đồ ăn vào trong phòng có chút đề phòng sợ hãi.
“Mời Hàn tiểu thư ra dùng bữa.” Nha hoàn Yến Nhu dịu dàng đi đến bên giường, mặc dù giọng nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt lại không chút độ ấm.
“Ta... ta không đói!” Hàn Ân Ý đề phòng nhìn nàng ta, khẽ lắc đầu. Nàng sợ những người này bỏ thuốc vào trong thức ăn.
“Phúc Lâm trưởng quản đã dặn, nếu tiểu thư không ăn, nô tỳ có thể dùng biện pháp bạo lực để ép người ăn. Hàn tiểu thư, người muốn tự ăn hay để nô tỳ giúp người ăn?”
“Ngươi...!” Hàn Ân Ý nhíu mi nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt, cuối cùng dưới sự đe dọa của đối phương mà bước xuống giường.
“Đây là những món ăn do trù nghệ tông môn sáng tạo ra, nếu tiểu thư thấy không hợp khẩu vị, lần sau sẽ không mang lên nữa.” Yến Nhu gắp đồ vào bát cho nàng.
Hàn Ân Ý nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong bát, vừa rối rắm vừa lo sợ.
“Tông chủ đến!”
Bên ngoài vang lên tiếng thông báo, tiếp đó là tiếng hô đồng thanh của những đệ tử canh gác. Hàn Ân Ý ngẩng đầu nhìn lên liền thấy một bóng đen vượt sương mờ tiến vào.
“Bái kiến tông chủ! Tông chủ phúc như Đông Hải, thọ tỉ nam sơn!” Nha hoàn trong phòng hai tay nắm lại, quỳ một gối cúi đầu hướng Phúc Nhậm Tạ hành lễ.
“Đều đứng lên đi.” Phúc Nhậm Tạ trực tiếp lướt qua bọn họ, ngồi xuống đối diện Hàn Ân Ý.
“Hàn cô nương đang dùng bữa sao?! Bản tông chủ có thể ngồi đây ăn chung một bàn với cô nương không?”
“...” Hàn Ân Ý nhìn hắn do dự, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, dù sao thì nàng phải tìm cách để về nhà. “Tông chủ cứ tự nhiên, nhưng mà tiểu nữ có vài chuyện muốn nói cùng ngài.”
“Ồ?! Hàn cô nương cứ tự nhiên, bản tông chủ chắc chắn sẽ lắng nghe.” Phúc Nhậm Tạ nhìn phần bát sạch sẽ được đưa lên.
“Ta... tiểu nữ nghe nói tông chủ đang tìm kiếm người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên, nhưng tiểu nữ thật sự không phải người mang mệnh cách đó!” Hàn Ân Ý cúi đầu mím môi, trong mắt hiện lên tia tức giận cùng khổ sở.
Người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên từ khi sinh ra đã định là sẽ đứng trên tất cả, ngày mà kẻ mang mệnh cách đó xuất thế, sẽ xuất hiện hiện tượng cầu vòng tròn giữa ban đêm, cùng với đó chính là ngàn chim ca hót vui mừng.
Vào đêm hôm ấy, nàng và kẻ mang mệnh cách kia đã cùng được sinh ra không hơn không kém, chỉ cách nhau nửa canh giờ!
Mẫu thân nàng bởi vì muốn trải đường tương lai cho đích tử, mà thuê một đạo sĩ bên ngoài, lại hối lộ một đại sư của chùa lớn ngoại thành, đồng nhất chỉ định nàng mới là người mang mệnh cách Sát Thiên Phượng Tiên, còn kẻ mang mệnh cách thật sự chính là Thiên Sát Cô ****!
***** hợp thay, mẫu thân của kẻ đó sinh hạ y ra không bao lâu liền bị bệnh chết, càng thêm chứng thực cho lời đồn đại đó.1
Nhưng từ hơn một năm trước đây, kẻ mang mệnh cách thực sự đã chết, những người biết chuyện năm đó cũng đã chết, bởi vậy nàng trở thành người mà ai ai cũng mong muốn có được!
Được người người truy phủng là một điều vô cùng tuyệt vời đáng kiêu hãnh! Nhưng hiện tại, nàng ta lại bị bắt cóc bởi vì mệnh cách này, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng, nàng ta thật sự không muốn cái danh mệnh cách này nữa!
“Tông chủ, xin ngài hãy tin lời tiểu nữ! Kẻ mang mệnh cách ngài muốn tìm đã chết hơn một năm, tiểu nữ chỉ là... mượn danh mệnh cách để thoải mãn hư vinh mà thôi.” Mẫu thân đã dạy nàng, trên thế gian này phải biết co biết dãn, không phải lúc nào cũng khư khư giữ chặt mới là tốt nhất!
“Vậy là theo lời Hàn cô nương đây, bản tông chủ đã 'mời' nhầm người rồi?!” Phúc Nhậm Tạ khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lóe ra sự lạnh lẽo như nhìn một người chết.
“Nếu đã không phải, vậy giữ ngươi lại còn có ích gì?”
Phúc Nhậm Tạ bóp chặt cổ Hàn Ân Ý, xung quanh cơ thể nổi lên một tầng cuồng phong dữ dội, đồ đạc trong phòng cũng bị cơn gió chấn đến vỡ vụn.
“Tông chủ... buông ra..” Hàn Ân Ý cố gắng gỡ từng ngón tay trên cổ mình ra, khuôn mặt bởi vì thiếu dưỡng khí mà tái mét.
“Tông chủ, trước tiên đừng giết nàng ta, để thuộc hạ cho người đi điều tra lại, chứng minh thực hư chuyện này sau hãy quyết định nên giữ hay giết!” Phúc Lâm đứng ở một bên chậm rãi nói, kéo lại sự bình tĩnh của Phúc Nhậm Tạ.
“Được, nội trong một tuần, mang theo kết quả điều tra về cho bản tông chủ! Nếu như không điều tra ra, vậy thì các ngươi hãy mang đầu đến nhận tội!”
Phất tay áo, Phúc Nhậm Tạ không thèm liếc mắt nhìn nữ tử đang đau đớn ôm cổ ho một bên, cả người mang theo khí lạnh bước đi.
“Vâng thưa tông chủ.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
“Băng công tử, đệ tử của ngươi là người Dực Hoàng quốc phải không?” Vũ Tiêu Kỳ đặt một quân cờ trắng xuống mặt bàn cờ.
“Phải.” Hàn Băng cầm quân đen trong tay cũng theo sát ngay sau đó hạ xuống một nước.
“Vậy là công tử đã đi qua nơi đó, không biết công tử sau khi ngao du đủ ngũ quốc, sẽ dừng chân ở nơi nào?!”
Hàn Băng mân mê quân cờ trong tay suy nghĩ, cũng không lập tức trả lời.
Quả thật nàng từng nghĩ tới vấn đề này, sau khi ngao du hết ngũ quốc, sẽ phải mất một thời gian rất lâu mới có cơ hội để đến Linh Pháp đảo thông qua Đại hội đấu kiếm, thông tin duy nhất mà nàng vô tình tìm hiểu được.
Trong hơn một năm qua, Hàn Băng cũng đã tìm hiểu rất nhiều tin tức về Linh Pháp đảo, nhưng người biết về nơi đó gần như chả có ai, thậm trí người nghe cái tên đó cũng vô cùng ít!
Để chờ Đại hội đấu kiếm một lần nữa diễn ra, nàng bắt buộc phải chờ đến bốn năm sau, dùng sức mạnh giành lấy một danh ngạch tiến vào đội ngũ đến Linh Pháp đảo.
“Nơi tiếp theo tại hạ muốn đến chính là một nơi vô cùng xa xôi và khó đi.”
“Nghe vậy, hẳn là công tử sẽ dùng tất cả các biện pháp để tới đó nhỉ?!” Vũ Tiêu Kỳ nhìn ngón tay thon gọn của đối phương cười nhẹ.
Hàn Băng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ chậm rãi hạ từng nước cờ theo sát hắn.
Nhìn bố cục dần hình thành trên bàn cờ, tốc độ hạ quân của Vũ Tiêu Kỳ cũng theo đó mà chậm lại.
“Kỳ nghệ của công tử thật cao siêu khiến Vũ mỗ tâm phục khẩu phục.”
“Ngũ hoàng tử quá khen, kỳ nghệ của hoàng tử cũng vô cùng tốt.” Hàn Băng không tiếc lời, mở miệng khen đối phương một câu.
“Chúng ta lại một ván nữa! Thật khó lắm mới gặp được một cao thủ cờ vây như công tử, ta không lỡ để công tử rời đi như vậy a!” Vũ Tiêu Kỳ nhẹ nhàng nhặt lại từng quân cờ trắng của mình, ẩn ý nói.
“Tại hạ vô cùng vinh hạnh.”
Hàn Băng cũng chậm rãi thu lại cờ đen của bản thân, ngày hôm nay nàng cũng khá rảnh rỗi không có việc gì làm, có thể bồi hắn chơi cờ.
Tháng này là tháng 7 âm, mn ra đường nhớ cẩn thận chút nhé! Chúc mn một tháng mới đầy vui vẻ và may mắn!