Hàn Băng nhìn Võ Triển Long cưỡi phi thú hành bay về phía xa, ngồi xuống bên cạnh Tĩnh Khả Ngưng, đút cho nàng một viên Ức Độc Hoàn, tạm thời ngăn chặn kịch độc phát tán.
“Chuyện còn lại đành phải chờ người trong lòng của cô nương thôi!”
Kết thúc hồi tưởng, Hàn Băng nhận lấy Bách Tử Tiên Hoa mà Võ Triển Long đem tới, ngay lập tức đứng dậy đi vào phòng của bản thân, sau khi đóng chặt cửa cẩn thận liền tiến vào không gian.
“Tiểu chủ nhân!” Mị Uyên nhìn thấy nàng tiến vào liền vui vẻ chạy đến.
“Ừm, ta đang cần luyện dược gấp, muội giúp ta chuẩn bị một vài loại thảo dược mang đến đây nhé?!”
“Vâng, tiểu chủ nhân cần những loại thảo dược gì?!”
Hàn Băng đọc ra những thảo dược chỉ được dùng khi vừa mới hái cho Mị Uyên, bản thân thì tiến đến phòng luyện dược, tự tay chuẩn bị một phần dược liệu khô.
“Tiểu chủ nhân!”
“A, tiểu chủ nhân lần này luyện chế đan dược gì thế?!”
Hàn Băng lau lại lò luyện thật sạch, bày ra thứ tự các dược liệu theo quá trình luyện chế.
“Lần này ta luyện chính là Thiên Thiên Bách Hoàn Tử Độc đan! Là một đan dược chuyên giải kỳ độc kịch độc.”
Lấy ra huyết Ô Vân vô tình gặp được khi mở hội đấu giá ở Dực Hoàng quốc, Hàn Băng cảm thán trong lòng.
Thật không ngờ huyết Ô Vân quý hiếm được nàng cất đi lại là để dùng trong trường hợp này a! Sau khi đưa thuốc phải khiến cho Võ mặt than kia tán gia bại sản mới được!
Bách Tử Tiên Hoa mà Võ Triển Long hái đưa cho nàng có cả phần rễ, nếu như nàng trong vòng hai lần có thể luyện chế thành công, vậy một phần hoa còn lại có thể trồng vào dược điền!
Trong những ngày chờ đợi Võ Triển Long đem thảo dược về, Hàn Băng đã học thuộc đan phương cùng thao tác luyện chế, hi vọng lần này thực hành sẽ trơn tru và không thất bại.
“Đầu tiên, bỏ cỏ Mã Đề được bào nhuyễn vào khi nước sôi, sau đó....”
Mọi người tập trung lại nhìn từng động tác của nàng, cũng âm thầm ghi nhớ từng bước thả dược liệu.
“Xì!”
“Bụp bụp bụp!”
Ở bước gần cuối cùng, lò đan đột nhiên phát ra những tạp âm nặng nề, sau đó một loạt các luồng khói đen xuất hiện, thông báo rằng luyện dược thất bại!
Một lần.
Hàn Băng cũng không nản chí, dọn dẹp lại lò luyện đan, theo phối phương vốn có luyện chế lại một lần nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Cốc cốc!
Võ Triển Long nghe thấy tiếng gõ cửa liền tiến đến mở ra, nhìn thấy người đến là Hàn Băng liền lập tức nghiêng người tránh ra.
Hàn Băng bước vào phòng, nắm lấy cổ tay Tĩnh Khả Ngưng bắt mạch, kiếm tra đồng tử.
“Giải dược đã luyện chế xong, nhưng sau khi uống vào phải có người hỗ trợ vận công ép độc. Chuyện vận công đó không biết Võ tướng quân còn sức để làm không?”
“Ta có thể!”
Hàn Băng nghi ngờ nhìn sắc mặt tiều tụy của hắn, suy nghĩ một hồi rồi đặt lên bàn một lọ đan dược.
“Hoàn Lực đan, một viên hai trăm lượng vàng, đảm bảo hồi phục một phần mười nội lực đã mất đi.”
“... đây là đang muốn buôn bán sao?” Võ Triển Long có chút ngây ra.
“Đúng vậy, đây là đan dược của tiểu đồ đệ ta luyện chế ra. Nhìn tướng quân như vậy hẳn là không thể trụ qua nổi nửa canh giờ vận công, để không muốn làm lãng phí đi viên Thiên Thiên Bách Hoàn Tử Độc đan này của ta, tướng quân nên khôi phục ít nhất tám thành công lực!”
Võ Triển Long không chút nghĩ ngợi gật đầu, đổ ra năm viên Hoàn Lực đan trực tiếp nuốt xuống.
Trong khoảng thời gian chờ đợi hắn ổn định nội lực cần được hồi lại, Hàn Băng bình tĩnh dọn bộ kim châm cứu của mình ra, nhúng rượu mạnh rồi hơ lửa nến và lau sạch sẽ.
“Được rồi!” Võ Triển Long thở ra một hơi, mở mắt. “Hiện tại có thể cứu Khả Khả được chưa?”
“Ngươi ngồi phía sau đỡ nàng ấy ngồi dậy.”
Theo chỉ thị của Hàn Băng, Võ Triển Long cẩn thận ôm Tĩnh Khả Ngưng vào lòng, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi dậy.
Hàn Băng ở phía trước nhét vào miệng bệnh nhân giải dược, từ cằm vuốt xuống cổ khiến viên thuốc trôi xuống.
“Bây giờ vận công, đưa nội lực của ngươi vào trong cơ thể nàng ấy điều tức phát huy tác dụng của đan dược, phải nhớ rằng từ đầu đến cuối, bắt buộc phải duy trì đúng tốc độ truyền nội lực không được quá nhanh cũng không được quá chậm!”
Võ Triển Long im lặng gật đầu, vận khí chạy đến lòng bàn tay, chậm rãi áp vào lưng Tĩnh Khả Ngưng.
Hàn Băng ở phía trước nhanh tay hạ châm ở trên người nàng ấy, ngăn chặn độc tố đi đến những cơ quan nội yếu, dẫn dắt nội công của Võ Triển Long cùng độc tố trong cơ thể đối phương ra ngoài.
Hai người nghiêm cẩn bức trị* liên tục trong ba tiếng đồng hồ, khói trắng từ lòng bàn tay Võ Triển Long không ngừng thoát ra, sắc mặt của hắn cũng theo thời gian mà trắng bệch lại, mồ hôi trên trán tụ lại rồi lăn xuống cằm, rơi vào y phục dưới người.
*nghiêm cẩn: nghiên túc + cẩn thận.
Phụt!
Tĩnh Khả Ngưng hơi mở mắt nghiêng người qua một bên, ói ra một ngụm máu đen tanh ngòm. Máu độc sau khi chạm xuống dưới đất không lâu liền bắt đầu ăn mòn thảm trải sàn, bốc lên khói xám đen đáng sợ.
“Khụ khụ khụ...” Tĩnh Khả Ngưng ngã người về phía sau được Võ Triển Long thuận thế ôm vào lòng.
“Khả Khả, nàng sao rồi?! Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
“Khụ khụ... Đây là đâu? Ta có phải là đã chết rồi không? Tại sao chàng cũng ở đây? Băng công tử, ngươi cũng...”
“Ta còn sống.” Hàn Băng phất tay thu lại những kim châm trên người đối phương, lạnh nhạt đi xuống giường.
“Nàng thật ngốc! Chúng ta không có chết! Chúng ta vẫn còn sống.” Võ Triển Long yêu chiều gõ nhẹ chán thê tử, lại ôm chặt lấy người nàng. “Thật tốt, nàng còn sống thật tốt!”
“Ừm.” Tĩnh Khả Ngưng chủ động ôm lại hắn, nở nụ cười trong nước mắt, trái tim cảm thấy vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc. “Có chàng bên cạnh cũng thật tốt!”
Hàn Băng nhìn cặp đôi vừa trải qua kiếp nạn sinh tử đang ôm lấy nhau hơi mỉm cười, nhẹ chân bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại.
“Ca ca, ca không sao chứ?!” Nam Thiên Sang lo lắng đỡ lấy cơ thể có chút lung lay của Hàn Băng, nhỏ giọng quan tâm.
“Không sao, chỉ là do dùng nội lực nhiều quá thôi!” Hàn Băng xoa đầu tiểu tử cười, hít sâu một hơi rồi tránh khỏi nâng đỡ của Nam Thiên Sang, bước về phía bàn đá trong sân viện.
A Ngũ đúng lúc bưng lên một bình trà hoa mai, Hàn Băng liền rót luôn cho bản thân một chén.
Vũ Tiêu Kỳ từ bên ngoài bước vào, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống cạnh Hàn Băng. “ Không biết Tĩnh cô nương đã giải độc xong chưa? Còn điều gì nguy hiểm đến tính mạng không?”
“Tất cả đều đã ổn thỏa, những ngày tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đầy đủ, trong vòng hai tuần liền có thể xuống giường đi lại.”
“Vậy thật tốt quá! Chuyện này cũng may là có Băng công tử ra tay cứu giúp, nếu không thật không biết sẽ tồi tệ đến mức nào!” Vũ Tiêu Kỳ cúi đầu.
“Ta đã đưa ra những điều kiện cần thiết còn các ngài lại có thể đáp ứng những điều kiện đó. Như vậy đơn giản mà nói thì tất cả chỉ là một cuộc giao dịch công bằng mà thôi. Tiền trao cháo múc, không ai nợ ai.”
Vậy là cp Long_Ngưng chính thức về một nhà nhoa mọi người! Chúc mừng hai ac gỡ bỏ khúc mắc trong lòng, trái tim hòa chung nhịp đập, kkkkk! Mn nhớ ngủ sớm nhé, cbi đón bão của tháng 9 nè!