Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 189: Chương 189




“Như vậy đơn giản mà nói thì tất cả chỉ là một cuộc giao dịch công bằng mà thôi. Tiền trao cháo múc, không ai nợ ai.” Hàn Băng lãnh đạm lau sạch từng cây kim châm rồi lại ghim chắc vào vải sạch.

“Ha ha, Băng công tử thật khẳng khái!” Vũ Tiêu Kỳ phe phẩy quạt giấy trong tay ôn hòa cười. “Dù sao thì cũng phải đa tạ Băng công tử, nếu không có công tử, hai người bọn họ chắc chắn chỉ có một kết cục!”

“Nếu vậy ngài có thể... tặng cho ta thêm vài gốc Diệp Tinh thảo làm phần thưởng cũng được.”

“...” Vũ Tiêu Kỳ mím môi cười. “Nếu đó là thứ mà Băng công tử muốn, bất quá ta có hai gốc Bích Liên Quy thảo, công tử có muốn lấy không?”

“Bích Liên Quy thảo?” Hàn Băng thoáng dừng lại động tác trong tay sờ sờ cằm. “Quả thật hai gốc thảo dược đó rất hiếm, nhưng hoàng tử hẳn là có điều kiện gì đi?”

“Ta rất thích nói chuyện với những người thông minh! Đúng như công tử nói, ta có điều kiện giao dịch với ngài.”

“Ừm?” Hàn Băng tiếp tục lau sạch kim châm.

“Đối với công tử thì không khó đâu, ta muốn hai viên Trường Mệnh đan kéo dài tuổi thọ.”

“...” Trường Mệnh đan có công dụng kéo dài thêm mười năm tuổi thọ, nhưng thường dùng cho những người đã xế chiều (lớn tuổi) gần đất xa trời. “Hoàng tử muốn dùng cho ai?”

“Không giấu gì công tử, ta muốn đem hai viên đan dược đó cho phụ hoàng của ta sử dụng! Người càng ngày càng yếu hơn rồi, chỉ sợ không trụ được bao lâu nữa!”

Ồ?!

Hàn Băng trong lòng có chút ngoài ý muốn, các hoàng lữ thời xưa không phải thường mong hoàng đế mau mau băng hà để có thể lên nắm ngôi vua sao?

“Chắc công tử bất ngờ lắm nhỉ?!” Vũ Tiêu Kỳ thu lại nụ cười ôn hòa, sâu trong ánh mắt hiện lên sự u buồn man mát. “Ta không muốn phụ hoàng sớm ra đi như vậy! Ta không giống Thái tử vô cùng mê luyến quyền lực, ta chỉ muốn an yên sống một đời nhàn nhã tự tại thôi.”

“Cũng như Băng công tử nói, người nắm bao nhiêu quyền lực liền phải gánh bấy nhiêu trách nhiệm. Gánh trên vai trọng trách bảo vệ giang sơn xã tắc, giúp bình dân bá tánh bình an lập nghiệp thật sự là vô cùng khó khăn và nặng nề!”

Hàn Băng im lặng nghe Vũ Tiêu Kỳ thủ thỉ nói, cái nhìn của nàng về hắn cũng rõ ràng hơn một chút.

“Tốt thôi, một vụ làm ăn buôn bán có lời như vậy, nếu ta từ chối hẳn là rất không phải rồi! Nhưng để luyện chế Trường Mệnh đan ít nhất phải mất ba ngày nữa mới có thể hoàn thành.”

“Không sao, Băng công tử cứ từ từ luyện chế, ta sẽ cho người mang Bích Liên Quy thảo đến trước làm lễ đặt cọc.”

“Được.”

Thật ra Hàn Băng có thể ngay lập tức đưa ra hai viên đan dược đấy, nhưng việc này có chút nguy hiểm, có thể khiến nàng bị truy đuổi bởi vì năng lực sở hữu trữ vật giới!

Két!

Võ Triển Long cẩn thận dìu đỡ Tĩnh Khả Ngưng ra khỏi phòng, nhìn thấy hai người liền cùng nhau tiến đến.

“Cảm tạ ân cứu mạng của Băng công tử.” Tĩnh Khả Ngưng dịu dàng cúi đầu cảm ơn nàng.

“Không cần phải cảm tạ, mạng của cô nương được nhặt về bởi vì Võ tướng quân trả một cái giá rất cao.” Hàn Băng lắc đầu từ chối, thu lại bộ đồ châm cứu của mình, cất vào tay áo.

“Với cả, cũng nhờ y lặn lộn đường xa không ngại cực khổ hái một gốc thảo dược hiếm có trở về làm thuốc, ta mới có thể cướp mạng ngươi từ tay Diêm Vương về! Tĩnh cô nương vẫn nên cảm ơn phu quân của ngươi.”

Tĩnh Khả Ngưng kinh ngạc nhìn Võ Triển Long đang âu yếm nhìn mình, ngại ngùng cúi đầu nắm bàn tay hắn.

“Đa tạ... tướng công.”

“Có thể giúp Khả Khả khỏe lại, cái mạng nhỏ này của ta cũng sẽ cho nàng!” Võ Triển Long mỉm cười ôm đối phương vào lòng, trong lòng chính là ngọt ngào hạnh phúc.

“...” Đúng là đâu đâu cũng có cẩu lương mà! “Khụ khụ, hai vị, ở nơi này vẫn còn người khác, xin hãy về nhà rồi khoe ân ái sau cũng không muộn đâu.”

“Ha ha.” Vũ Tiêu Kỳ mở quạt che nửa mặt khẽ cười.

Tĩnh Khả Ngưng khuôn mặt trắng bệch bởi vì ngại ngùng cũng đỏ lên một chút, nhìn qua rất có sức sống.

“Được rồi, hai người về nghỉ ngơi đi, đơn thuốc ta đã cho người đưa cho quản gia tướng phủ, mỗi ngày hai lần sau bữa trưa và bữa tối.” Hàn Băng hơi nhíu màu tỏ vẻ ghét bỏ xua đuổi. “Còn về phần chi phí khám chữa bệnh, lần sau gặp ta sẽ nói cho hai người biết, đi về đi.”

Võ Triển Long gật đầu đồng ý, cúi người chào Vũ Tiêu Kỳ và Hàn Băng xong liền khom người bế bổng Tĩnh Khả Ngưng lên, vững vàng bước đi.

“Thiếp có thể tự đi được! Mau thả thiếp xuống, mọi người nhìn kìa!”

“Nàng vẫn còn rất yếu, ta bế nàng đi như vậy sẽ nhanh hơn.”

“Nhưng mà..”

“Không nhưng nhị gì hết! Nàng cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt, như vậy mới nhanh chóng khỏe mạnh!”

“...”

Hàn Băng nhìn bóng dáng hai người đi xa lắc đầu cười, lại nhìn về phía Vũ Tiêu Kỳ. “Ngũ hoàng tử, thứ lỗi hôm nay ta không đón tiếp ngài tử tế.”

“Không sao, nếu Băng công tử mệt thì nên đi nghỉ ngơi, ta cũng cần chuẩn bị vài thứ cho thời gian sắp tới.” Vũ Tiêu Kỳ nghe ra ý muốn đuổi khách của Hàn Băng liền đứng dậy.

“Vậy thứ lỗi ta không tiễn Ngũ hoàng tử ra cổng.” Hàn Băng vẫn ngồi im trên ghế.

“Băng công tử, cáo từ.”

Tiễn hết khách khứa đi, Hàn Băng liền đưa tay day day huyệt thái dương, đang định đứng lên đi về phòng nằm nghỉ liền thấy Nam Thiên Sang bưng một khay tròn tiến lại.

“Ca ca, vừa rồi người bị quá sức, đệ vừa hầm được chút thuốc bổ, ca ca mau uống đi rồi hãy đi nghỉ ngơi.”

“Cảm ơn đệ, Tiểu Sang.”

Hàn Băng xoa đầu tiểu tử một cái, nhận lấy chén thuốc bổ chầm chậm nuốt xuống.

“Được rồi, ta đi nghỉ ngơi đây!” Hàn Băng đặt trả chén trống lên bàn đứng dậy. “À, đúng rồi, phòng của Tĩnh cô nương ở lúc chữa bệnh đệ tạm thời đừng tiến vào, chờ khi nào ta tỉnh dậy dọn dẹp xử lý rồi hãy vào.”

“Vâng, đệ biết rồi! Ca ca mau đi nghỉ ngơi đi!”

“Được, đệ chăm chỉ học tập theo A Ngũ đấy.”

Hàn Băng sau khi dặn dò mọi thứ cẩn thận mới tiến vào phòng, đóng chặt cửa xong liền cởi ngoại bào ra, mặc trung y trắng ngồi thẳng xuống giường.

Tụ Khí Luyện Pháp trận, đá Tinh Tử cao cấp, Điều Tức đan, Hợp Khí đan. Sau khi chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ Hàn Băng liền nuốt đan dược rồi nằm xuống, nhắm mắt tiến vào giấc ngủ.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Chuyện đó làm như thế nào rồi?!”

“Thưa chủ tử, thông tin Võ tướng quân bởi vì thê tử qua đời mà đau lòng quá độ đến nỗi tự sát theo đã truyền ra ngoài.”

“Bên kia của Thái tử phản ứng như thế nào?” Vũ Tiêu Kỳ hạ một quân cờ đen xuống bàn cờ.

“Người của Thái tử đã nhiều lần âm thầm tiến đến dò xét, gián diệp cũng gửi mật thám về xác định bên kia hoàn toàn tin Võ tướng quân đã chết.”

“Được rồi, hãy tăng phòng nghiêm ngặt ở Hàm Long cung của hoàng thượng, không để cho bất kỳ một người nào khả nghi tiến đến gần!”

“Thuộc hạ đã rõ!”

“Khoan đã!”

Quà tặng cho bạn đọc nhỏ Wi nha, chúc bạn nhỏ học hành thuận buồn xuôi gió, thi cử thuận lợi và gặp nhiều may mắn nhoa! Phải thi thật tốt nhé, kkkkkk!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.