“Nếu đệ thích vật gì có thể nói với ta, sau buổi lễ ta sẽ xin phụ hoàng ban thưởng và đưa cho đệ.” Vũ Tiêu Kỳ phe phẩy chiết phiến.
“Đa tạ vương gia chiếu cố. Thảo dân nếu thật sự nhắm trúng vật nào, vậy đành nhờ vương gia hỗ trợ rồi!” Hàn Băng không khách khí mà chấp nhận đề nghị của y.
“Ha ha ha, lúc trước đệ đã giúp ta rất nhiều, ơn nghĩa đó cả đời này ta cũng chẳng thể trả nổi!”
“Vương gia quá lời rồi.”
Họa Vy Nhiên yên lặng đi bên cạnh Vũ Tiêu Kỳ, khóe môi kéo lên độ cong nhẹ vừa đạt chuẩn, bước chân nhỏ nhẹ từng bước như một, mặc dù quy củ nhưng không hề tạo cảm giác cứng nhắc.
Nàng không biết quá nhiều về nhân vật Băng Phong này. Chỉ thấy Vũ Tiêu Kỳ sau khi lấy nàng vào phủ thường xuyên ra ngoại thành tìm y tán ngẫu chơi cờ, nhìn qua cách nói chuyện của hai người vô cùng giống một cặp tri kỷ hiếm có, nhưng nhìn ở một khía cạnh khác, có lẽ chỉ có Vũ Tiêu Kỳ coi Băng Phong là tri kỷ!
Nàng cũng từng cho người âm thầm điều tra xem đối phương là người ở đâu, như thế nào nhưng hoàn toàn không một chút manh mối!
Nếu không phải Vũ Tiêu Kỳ không thể hiện ra cảm giác hứng thú với nam nhân, nàng còn tưởng y là long dương chi phích*!
*long dương chi phích: yêu thích nam nhân, đồng tính nam, yêu cùng giới nam.
Vũ Tiêu Kỳ và Họa Vy Nhiên ngồi trong xe ngựa của vương phủ chậm rãi tiến về nơi tổ chức lễ hội, Hàn Băng cùng Nam Thiên Sang ngồi một cỗ xe ngựa khác theo sau đoàn xe của bọn họ.
Mất gần nửa tiếng đồng hồ di chuyển, lúc bọn họ đến nơi đã là đầu giờ Dậu (5_7h chiều).
Nơi tổ chức lễ hội không phải ở trong hoàng cung mà là một vùng đào viên đang mùa nở rộ, xung quanh trồng vô số những loại hoa xinh đẹp khác cũng đang khoe sắc tỏa hương.
Những đàn bướm hoa văn kỳ lạ theo mùi hương của hoa cỏ mà tụ lại bay múa, ngay cả những loài chim nho nhỏ cũng đậu trên những cây hoa thân gỗ hót líu lo không nỡ về di dời về tổ ấm.
“Vương gia vương phi, mời vào!” Cấm y vệ nghiêm chỉnh đứng canh gác nhận lấy thiếp mời của Vũ Tiêu Kỳ đưa, cung kính cúi đầu chào.
“Hoàng huynh hoàng tẩu, hai người đến rồi!” Cửu hoàng tử Vũ Uy Nghị đứng gần nơi ra vào nhìn thấy bọn họ liền bước chân đến đón tiếp.
Hàn Băng đưa thiếp mời cho hộ vệ kiểm tra, sau khi được chứng thực liền tiến vào trong, theo sau một tiểu thái giám đi đến vị trí ngồi được sắp xếp.
Nàng không thể ngồi chung bàn với hoàng thân quốc thích, cũng không thể ngồi chung với các danh gia vọng tộc, chỉ có thể ngồi ở vị trí hơi khuất dáng, cùng với những thiếu niên công tử nhà giàu hoặc các thương nhân có chút tiếng tăm ổn định.
Tách rời với đội ngũ của Vũ Tiêu Kỳ, Hàn Băng ngồi ở vị trí của mình nhìn ngắm xung quanh âm thầm cảm thán.
“Đất Bắc danh lừng há kém ai
Hương thơm thanh khiết tựa như Nhài
Búp non ấp ủ bao ngày tháng
Sắc đỏ tươi cười những buổi mai
Gió rét, mưa phùn cơ cực nhỉ?
Nhụy vàng, nụ thắm mỹ miều thay!
Ngày Xuân được ngắm hoa Đào nở
Còn thú nào hơn thích thú này!”
(Trích Hoa đào _ Trần Bảo Kim Thư)
Hoa đào nở rộ khoe sắc, từng nhành hoa rung rinh trong gió, cánh hoa nhè nhẹ bay trong không trung, tạo lên một cảnh tượng vô cùng lãng mạn.
Kết hợp với khung cảnh đó chính là trăm hoa đua nở được đặt xen kẽ ở những vị trí khác nhau, những tiểu thư công tử ăn vận quý phái dập dìu bước đi càng tạo ra một nét đặc sắc riêng của ngày lễ hội.
Trên tay mỗi người đều giữ một cành hoa mà bản thân họ tự hái, để đến thời gian cuối của buổi lễ sẽ trao tặng cho người hợp tâm nhãn, ngỏ ý tìm hiểu se duyên.
Hoạt động tặng hoa này là một trong những điểm nhấn nổi bật của ngày hội, rất nhiều cặp đôi nên duyên cũng nhờ cách trao hoa này.
Hàn Băng tùy ý hái xuống một nhánh đào phai rồi tự rót cho bản thân một tách trà nhỏ.
Nam Thiên Sang đem theo phần lễ mừng thọ đưa cho tiểu thái giám nhận quà sau đó tiến đến nơi dành riêng cho thư đồng và nha hoàn, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ chờ đợi Hàn Băng.
Võ Triển Long cùng Tĩnh Khả Ngưng từ bên ngoài tiến vào tinh mắt nhìn thấy Hàn Băng đang một mình phẩm trà, sau khi cùng thê tử tách ra liền tiến đến trò chuyện với nàng.
“Băng công tử!”
“Võ tướng quân!” Hàn Băng đứng dậy cúi người trả lễ.
“Ngài cảm thấy buổi tối hôm nay thế nào? Có nhìn trúng tiểu cô nương nhà ai không?” Võ Triển Long ngồi xuống ghế ngay cạnh nàng.
“Võ tướng quân thật biết nói đùa! Tại hạ là lãng khách giang hồ, nào dám trèo cao mơ tưởng các tiểu thư thế gia ở đây!?” Hàn Băng phe phẩy chiết phiến che trước mặt.
“Công tử khiêm tốn rồi.” Võ Triển Long mặt than không đổi. “Băng công tử có muốn đi giao lưu một chút không?”
“Không đâu, tại hạ chỉ muốn ngồi ở đây thôi, đa tạ ý tốt của tướng quân.”
Thấy Hàn Băng từ chối, Võ Triển Long cũng không nán lại thêm liền ôm quyền đứng dậy, đi đến vị trí ngồi của bản thân, chăm sóc cho thê tử yêu quý của hắn.
Một vài người nhìn thấy màn giao lưu hữu nghị vừa rồi của hai người liền lén lút nhìn Hàn Băng nhiều thêm mấy lần, trong lòng vừa tò mò muốn biết đối phương là ai vừa lách cách gảy bàn tính.
Người tiến vào từ bên ngoài liên tục không dứt, tiếng hô thông báo của tiểu thái giám cũng liên tục vang lên, từ những quan lại đến sứ giả các quốc, từ thế gia đại tộc đến hoàng tử công chúa.
Những oanh yến trong buổi lễ ngày càng nhiều thêm, các cô nương ngồi phía bên kia thảm đỏ e thẹn dùng quạt tròn che nửa mặt nhìn qua phía nam nhân bên này, âm thầm tìm kiếm ý trung nhân trong lòng.
“Sứ giả Dực Hoàng quốc Tam hoàng tử Hoàng Tiêu Dương đến!” Thái giám cao giọng thông báo người đang tiến vào dẫn đến một trận ồn ào náo nhiệt.
“Là Tam hoàng tử Dực Hoàng quốc a!”
“Nghe nói ngài ấy là chiến thần bất bại! Chưa từng để thua dù chỉ là một trận đấu lớn nhỏ nào!”
“Phải, chính là ngài ấy! Mau nhìn kìa, thật soái a!”
Hoàng Tiêu Dương lạnh nhạt theo chỉ dẫn của thái giám mà tiến vào, đón tiếp hắn là Thất hoàng tử Vũ Lăng.
“Thật vinh dự khi Tam hoàng tử đến đây ngày hôm nay!” Vũ Lăng nở một nụ cười xã giao. “Lần đầu tiên gặp mặt, ta tên là Vũ Lăng! Tam hoàng tử quả nhiên khí thế bất phàm, uy phong lẫm liệt giống như trong lời đồn của mọi người.”
“Thất hoàng tử quá khen rồi những lời đồn đại bên ngoài đều là nói quá.” Hoàng Tiêu Dương nhìn thẳng về phía trước, lạnh nhạt đáp trả.
“Ha ha, ngài thật khiêm tốn!” Cảm giác được đối phương bình đạm, Vũ Lăng cũng không muốn mặt nóng dán mông lạnh thêm.
Sau khi đưa hắn đến vị trí cùng giới thiệu qua về ý nghĩa buổi lễ, Vũ Lăng liền lấy lý do đón tiếp khách sắp tới mà rời đi.
Sứ giả cùng một thuộc hạ thân tín của Hoàng Tiêu Dương ngồi xuống tại vị trí được sắp xếp, cẩn thận quan sát xung quanh, nhỏ giọng thì thầm bẩm báo một vài chuyện mà bọn họ điều tra được gần đây.
“Chủ nhân Hội Đấu Giá Triệu Gia, Triệu Sơn đến!”
*có ai nhớ những nhân vật này không, kkkk!