“Chủ nhân Hội Đấu Giá Triệu Gia, Triệu gia chủ đến!” Thái giám lại hô to lên thông báo người tiến vào tiếp theo.
Thân tín của Cửu hoàng tử nhanh chân bước tới đón tiếp đoàn người tiến vào, vẻ mặt tươi cười vừa đủ không tìm ra điểm bắt bẻ.
“Tiểu nô là Tiểu A La, thân tín trung thành của Cửu hoàng tử. Thật vui khi Triệu gia chủ không ngại đường xá xa xôi mà đến, xin mời ngài đi theo tiểu nô đến vị trí được sắp xếp.” Tiểu A La cúi người đưa tay làm động tác mời.
“Làm phiền công công dẫn đường.” Triệu Sơn cúi đầu lịch sự.
“Là trách nhiệm của tiểu nô.” Tiểu A La chậm rãi đi phía trước dẫn đường, vừa đi vừa giới thiệu ý nghĩa cùng các hoạt động của buổi tiệc.
Tư Gia Lâm đi phía sau bình tĩnh gật đầu tỏ ý đã hiểu, lại âm thầm giữ chặt Kha Vũ đang hiếu kỳ ngó nghiêng xung quanh.
“Kha Vũ, đây là buổi tiệc của quốc gia khác, ngươi đừng có đi lung tung gây chuyện đấy!”
“Ai da, ta biết rồi mà! Gia Lâm ngươi càng ngày càng nhiều lời, lúc nào cũng muốn quản giáo ép thúc ta!” Kha Vũ giật lại ống tay áo bị giữ, khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn lại, nhỏ giọng càu nhàu.
“Nếu ta không quản thúc ngươi, chỉ sợ ngươi sớm đã không còn ở chỗ này!”
“Gì chứ! Ta mà là người như vậy sao?! Mau bỏ tay ra, ngươi là một tên...”
“Được rồi được rồi, hai người các đệ đúng thật là! Thời điểm nào cũng chí chóe cãi nhau được, mau nghiêm chỉnh lại đi nào, đừng để người khác cười nhạo.” Mạc La híp mắt nhìn hai người nhắc nhở.
“Mạc ca, là do Gia Lâm bắt đầu trước, đệ không làm gì hết a!” Kha Vũ tỏ vẻ vô cùng oan ức.
Kha Vũ sau khi nhận được ý tứ cảnh cáo của Mạc La liền tức giận liếc xéo Tư Gia Lâm, quay mặt đi hướng khác không thèm nhìn đối phương nữa.
“Ơ!” Một bóng dáng trắng đột nhiên xuất hiện trong mắt khiến hắn giật mình kinh ngạc, vội vàng nắm tay áo người bên cạnh. “Này này Gia Lâm, ngươi nhìn người kia xem!”
“Nhìn gì mà nhìn chứ! Đứng nghiêm chỉnh lại xem nào!” Tư Gia Lâm không nhìn về hướng Kha Vũ chỉ, nhắc nhở một cách bất đắc dĩ. “Chả lẽ người đó có ba đầu sáu tay hay sao mà ngươi kinh ngạc như vậy hả?”
“Ngươi!” Kha Vũ bực tức véo tay hắn một cái. “Ngươi mau nhìn xem, kia có phải Băng Phong tiểu đệ của chúng ta không!”
“Làm sao có thể... chứ!?”
Tư Gia Lâm hướng mắt nhìn theo tầm tay của Kha Vũ, nhìn thấy một nam tử bạch y phong phạm tựa tiên nhân, vừa ôn hòa giản dị vừa thanh cao thoát tục.
Khuôn mặt đó so với hai năm trước hoàn toàn trùng khớp, dù thời gian có trôi qua nhưng dung mạo của tiểu tử kia vẫn giữ nguyên như ngày đầu bọn họ gặp nhau.
“Tiểu Phong sao?” Triệu Sơn đi phía trước quay đầu lại nghi hoặc. Hắn vừa nghe thấy hai người nhắc đến tiểu đệ của họ đúng không?
“Triệu ca, huynh nhìn xem nam tử ngồi ở kia liệu có phải... không?” Kha Vũ nhanh chóng chỉ hướng, giọng nói cố gắng đè thấp xuống.
Theo tầm chỉ của Kha Vũ, Triệu Sơn cũng như bọn họ nhìn thấy Hàn Băng đang ngồi cúi đầu nhâm nhi tách trà trước mặt, trong mắt hiện lên sự hoài niệm cùng vui mừng.
“Triệu gia chủ, ngài đây là gặp người quen sao?” Tiểu A La nghi hoặc nhìn bốn người đột nhiên dừng lại.
“Không sao đâu, làm phiền công công rồi, bọn ta có thể đi qua bên kia một chút được không?” Triệu Sơn lịch sự gật đầu.
“Vâng, tất nhiên là có thể! Nếu như Triệu gia chủ cần căn dặn gì thêm có thể nói với tiểu nô. Tiểu nô xin phép lui xuống ạ!” Tiểu A La cúi người rời đi.
“Triệu ca, liệu....”
“Chúng ta đi đến xác nhận một chút là được!” Triệu Sơn nghiêm túc nhìn về phía Hàn Băng, cùng với ba người còn lại bước về phía nàng.
Hàn Băng cảm nhận có người hướng về phía mình liền hơi ngước mắt nhìn lên, khi nhìn thấy người bước đến là ai liền có chút kinh ngạc.
“Tiểu Phong! Là đệ đúng không?” Kha Vũ chạy đến trước mặt nàng vui vẻ hỏi.
“Triệu ca, Mạc ca, Tư ca, Kha ca! Mọi người sao lại ở nơi này?!” Hàn Băng đứng dậy từ chỗ ngồi chắp tay cúi người chào bọn họ.
“Tiểu Phong, thật lâu quá không được gặp đệ! Hơn hai năm rồi, đệ có khỏe không? Để Triệu ca nhìn xem nào! Cao hơn lúc trước một chút rồi!” Triệu Sơn đỡ lấy cánh tay của nàng, sảng khoái vỗ vai nàng hai cái.
“Đệ rất khỏe, mọi người vẫn khỏe chứ!?”
“Khỏe, khỏe lắm! Gặp lại đệ thật tốt!”
“Đệ không biết đâu, sau khi đệ đi Triệu ca ngày nào cũng nhắc đến đệ! Còn có tiểu tử Kha Vũ này, ngày đệ đi đã nhốt mình trong phòng khóc cả một ngày!” Mạc La cũng theo Triệu Sơn vỗ vai nàng.
“Nào có! Tiểu Phong, đệ đừng nghe huynh ấy nói!” Kha Vũ nghe đối phương nói xấu mình liền chen vào phủ nhận.
“Còn không phải sao? Ngươi hôm đó còn uống hết mấy ủ rượu ngon của lão tử cất giấu!” Tư Gia Lâm ở bên cạnh hắn khinh bỉ chế giễu.
“Ngươi!”
“Ta cái gì mà ta?! Ta làm sao? Ta nói quá đúng rồi chứ còn gì nữa!” Tư Gia Lâm biết Kha Vũ đuối lý liền đắc ý kiêu ngạo.
“Được rồi được rồi! Chúng ta nên ngồi xuống rồi nói chuyện tiếp! Tiểu Phong, hay là đệ qua chỗ chúng ta ngồi đi!” Triệu Sơn ngăn lại hai mỗ nam nhân nào đó sắp cãi nhau, vui vẻ đề nghị.
“Như vậy liệu sẽ ổn chứ?” Hàn Băng có chút nghi hoặc nhìn hắn.
“Không sao đâu, đệ chính là tiểu đệ đệ của chúng ta mà!”
Kha Vũ trực tiếp kéo Hàn Băng đi về phía vị trí được sắp xếp của bọn họ, lại nhờ một tiểu thái giám mang thêm một phần ghế cùng đồ dùng lên, vui vẻ trò chuyện.
Hàn Băng yên tĩnh nghe Kha Vũ kể những việc lớn hai năm qua bọn họ đã trải qua, trong lòng cũng vui mừng vì họ đã thành công thoát khỏi tình cảnh bức khổ đầy rẫy nguy cơ phá sản.
Dưới sự trợ giúp của Hàn Băng, Triệu Sơn liên tục mở các chi nhánh nhỏ trong nước, thu về vô số bảo vật cùng tài khí, vô số kẻ mạo hiểm đầu nhập vào Triệu gia, tạo nên một bức tường phòng thủ vô cùng kiên cố cho Hội Đấu Giá.
Sau khi ổn định các chi nhánh nhỏ, Triệu Sơn lại bắt tay mở rộng quy mô ra các quốc gia khác, tính đến hiện tại, không quốc gia nào là không biết đến Hội Đấu Giá Triệu Gia, chỉ vé vào cửa của buổi đấu giá cũng đủ để khiến vô số người tranh đến mẻ đầu sứt trán mới có được!
“Tiểu đệ, nếu năm đó ta không gặp đệ, ta đã không có được như ngày hôm nay! Làm sao có cơ hội ngồi dự yến tiệc của Thiên Linh quốc tổ chức chứ! Tất cả chính là nhờ có đệ, Tiểu Phong!” Triệu Sơn thật lòng cảm kích.
“Triệu ca đừng nói vậy!” Hàn Băng mỉm cười lắc đầu. “Mọi người đều là những trang tử hán gan dạ đầy nghĩa khí, là những người bạn tốt đáng để kết giao! Cho dù không có đệ, với sự đồng tâm đồng lòng của các huynh, mọi khó khăn đều không còn là vấn đề nan giải nữa!”
“Ha ha, Tiểu Phong nói rất hay! Nhưng sự thật đệ giúp bọn ta rất nhiều là điều không thể chối cãi! Nào, hôm nay Triệu ca đệ tặng đệ cái này, coi như quà lại mặt!”
Ựa, buồn ngủ quá mà nhớ hnay cần đăng chap cho mn nên dù 2 mí mắt muốn đánh nhau cũng phải mở ra. Nay mik up muộn chút nhá mn! Chúc mn ngủ ngon nè, tháng mới đầy vui vẻ và mắn ha!