Nghịch Thiên Chi Nữ Kiều Ngạo

Chương 80: Chương 80: Sâm Lâm Nhật Khương (2)




Nghe nói đây là sâm lâm Nhật Khương, cực kỳ rộng lớn. Trong này có rất nhiều loại linh thú kỳ lạ, không những vậy còn có những loại thực vật kỳ quái, nguy hiểm.

Thiên Linh quốc quanh năm đều có sương mù, khí hậu mát mẻ mưa nhiều nên thảm thực vật nơi này cũng phát triển rất tốt, cảm giác giống như nơi này là rừng rậm lớn nhất Amazon thời hiện đại vậy.

“Bước đi cẩn thận. Quan sát xung quanh thật kỹ vào.”

Hàn Băng thu lại Tiểu Mã vào khế ước, nhắc nhở Nam Thiên Sang đi bên cạnh mình.

Nam Thiên Sang gật đầu như gà mổ thóc, theo sát phía sau nàng, ánh mắt thật sự quan sát xung quanh như lời nàng nói.

Hai người đi rất lâu mới tìm được một con sông nhỏ, bên cạnh sông khá trống trải có thể dừng lại nghỉ ngơi.

“Ca ca, ở dưới sông có cá! Hay chúng ta bắt cá nướng đi, có được không?”

Nam Thiên Sang từ bên mép sông chạy lại nói với nàng, khuôn mặt trẻ con cười tươi rạng rỡ.

Hàn Băng theo hắn đi lại gần bờ sông, nhìn thấy bên dưới có nhiều cá bơi tới bơi lui, lại nhìn lòng sông cũng không sâu liền gật đầu.

Nàng đưa cho Nam Thiên Sang một thanh kiếm, dạy hắn cách bắt cá đơn giản nhất, sau đó ở trên bờ nhìn hắn nghịch nước.

Có lẽ người dân ở Dực Hoàng quốc rất ít khi được nhìn thấy sông, lại còn có thời tiết nắng nóng quanh năm nên việc thích nước hẳn là lẽ thường tình.

“Aaa! Ca ca, đệ bắt được rồi!”

Nam Thiên Sang giơ thành phẩm của mình lên cho Hàn Băng xem, vẻ mặt mong chờ câu khen ngợi.

“Ừm, tốt lắm! Vứt lên bờ rồi bắt tiếp đi, đừng đi ra chỗ sâu quá!” Nàng cũng không ngần ngại khen ngợi hắn.

“Vâng!”

Hàn Băng sau khi chắc chắn hắn không gặp chuyện nguy hiểm gì liền đi vào hướng rừng cây, hái một ít hương liệu cùng chặt thêm ít củi để đốt.

Đến khi quay lại đã thấy trên bờ có thêm ba con cá lớn khác, còn Nam Thiên Sang vẫn ở dưới nước đùa nghịch.

“Đủ rồi, ăn không hết đâu, mau đi lên rồi thay đồ đi.”

Nam Thiên Sang vui vẻ chạy lên bờ, lấy từ trong tay nải ra một bộ quần áo khác, chui vào một bụi cỏ cao gần đó nhanh chóng thay đồ.

Hàn Băng rất đơn giản nhóm lên bếp lửa, ngồi cạnh bờ sông mổ bụng cạo vảy cá rồi rửa sạch, sau đó xiên que củi vào nướng trên đống lửa.

Vừa nướng nàng vừa cho thêm một ít tiêu, muối vào.

“Ca ca, thơm quá!” Nam Thiên Sang thay xong quần áo trở lại, ngồi một bên nhìn con cá trên lửa hít hà.

Hương thơm tản ra xung quanh, Hàn Băng lại lấy thêm mấy miếng thịt khô, cho lên nướng cùng.

Đặt tất cả vào một miếng vải sạch, Nam Thiên Sang mong chờ nhìn đống đồ ăn đó.

“Ăn đi!”

Hàn Băng cho thêm củi vào đống lửa, lại nướng thêm một ít nấm mà nàng vừa đào được lúc nãy.

“Ca ca, huynh ăn đi này, không còn xương đâu!”

Nam Thiên Sang đưa một nửa con cá đã được gỡ xương cho nàng, sau đó lại tiếp tục gỡ phần còn lại.

Hàn Băng nhận lấy miếng cá đó nhưng cũng không ăn, cầm lấy ít thịt lên tự xé xong ăn chung với nấm được nướng chín kia.

Sau khi ăn xong hai người tiếp tục đi chuyển theo men sông, theo dòng chảy đó đi đến cuối nguồn nước.

Buổi tối, Hàn Băng dựng một lều vải đơn giản, sau đó rắc một ít bột thuốc xung quanh, đốt một bếp lửa nướng thịt thỏ và thịt cá vừa bắt được không lâu.

Trời tối nên sương mờ càng thêm dày đặc và lạnh lẽo, Nam Thiên Sang lần đầu thấy nhưng cảnh tượng như vậy vô cùng tò mò và thích thú.

“Chít chít!”

Chiếc đùi thỏ vừa được Hàn Băng xé ra để trên vải sạch nhanh chóng biến mất chỉ còn lại miếng xương trắng, nằm bên cạnh xương trắng là một cục bông màu trắng mềm mại.

“...”

Hàn Băng có chút cảm giác ngoài ý muốn. Động vật nhỏ này lại không sợ thuốc đuổi côn trùng của nàng?!

Đưa tay nhẹ nhàng xách cục bông đó lên, Hàn Băng không phân biệt nổi đâu là mắt mũi, đâu là đuôi của nó.

Một con vật kỳ quái như vậy, Hàn Băng cũng lười muốn giết mặc dù nó đã ăn mất đồ ăn của nàng.

Hàn Băng nắm chặt động vật nhỏ trong tay, hướng về phía dòng suối bên cạnh ném đi.

“Tủm!”

Nam Thiên Sang theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn, nhưng không thấy gì, gãi đầu hỏi.

“Ca ca, có gì dưới nước đúng không? Đệ vừa nghe tiếng động thì phải.”

“Chắc là cá quẫy thôi, tiếp tục gỡ xương cá rồi ăn đi.” Hàn Băng tiếp tục xé con thỏ ra làm nhiều phần.

“Vâng!” Nam Thiên Sang lại tiếp tục vùi đầu vào gỡ xương cá và ăn.

Khi Hàn Băng xé đến con thỏ nướng thứ hai, con thú nhỏ đó lại chạy đến. Cả người nó vẫn bồng bềnh như lúc đầu, không có cảm giác gì về việc bị ném xuống nước vừa rồi.

“Chít chít chít chít!”

Tiếng kêu lần này to hơn lần trước rất nhiều, dường như lên án nàng độc ác, dám vứt nó xuống nước vậy.

Nam Thiên Sang đang gỡ xương cá ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, hơi xích lại gần nàng lo lắng.

“Ca ca, hình như... hình như đệ nghe thấy cái gì đó? Có phải là chuột không?”

Hàn Băng nhìn hắn một cái, lau sạch tay rồi lần nữa xách cổ con thú nhỏ lên giơ ra trước mặt Nam Thiên Sang.

Tiểu tử lần đầu nhìn thấy một động vật nhỏ bé như vậy hai mắt tròn mở thật to, nhanh chóng lau tay dính cá vào quần áo, đưa tay ra nhận lấy.

“Oa, nó thật dễ thương quá! Ca ca, ở đâu ra vậy? Đệ nuôi nó được không?!” Nam Thiên Sang nhẹ nhàng vuốt lông nó, lại giữ thật chắc sợ làm rơi.

“Tùy ý.”

“Vâng, hì hì. Thật đáng yêu quá đi! Nó ăn gì vậy ca ca, ăn cỏ đúng không?”

Nam Thiên Sang ngây thơ chọc chọc vào cơ thể đầy lông đó, híp mắt cười vô cùng vui vẻ.

Hàn Băng đưa cho hắn một cái đùi trước của con thỏ, rồi lại chỉ về phía vật nhỏ kia, ý là cho nó ăn đi.

Nam Thiên Sang có nghi ngờ, vật nhỏ như vậy không phải nên ăn cỏ thôi sao, sao lại ăn thịt được!

Nhưng vẫn nghe lời nàng, cầm đùi thỏ đưa lại gần thú nhỏ.

“Ăn đi!”

Thân hình thú nhỏ chớp lóa một cái, gần như chỉ còn tàn ảnh. Mà cái đùi thỏ trong tay Nam Thiên Sang bỗng chốc biến thành một chiếc xương trắng.

“...”

“Mẹ ơi! Đáng sợ quá!”

Nam Thiên Sang sợ hãi, hất vật nhỏ trong tay ra xa, lại nhanh chóng vứt bỏ cái xương trên tay rồi ngồi sát vào Hàn Băng run rẩy.

Vật nhỏ “...” không phải ngươi bảo ta ăn sao?! Tên nhóc thối tha kia lại dám vứt bản tôn đây? Hai nhân loại thối tha, nhưng mà đồ ăn ngon quá, làm sao đây?!!!

“Ca ca! Nó ăn thịt! Có khi nào nó ăn thịt người luôn không? Tay đệ có mất miếng thịt nào không, hu hu!” Nam Thiên Sang nhanh chóng xem xét lại tay mình, chỉ sợ vật nhỏ kia cắn nhanh quá không kịp có cảm giác.

Hàn Băng nhìn vật nhỏ phía xa kia lật người dậy, lại chậm rì bò tới cạnh chỗ để thịt thỏ nướng trên miếng vải ở dưới đất.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.