Hàn Băng nhìn vật nhỏ phía xa kia lật người dậy, lại chậm rì bò tới cạnh chỗ để thịt thỏ nướng trên miếng vải ở dưới đất.
Nếu như có thể nhìn rõ thì hẳn mắt nó đang nhìn chằm chằm vào miếng thịt chảy nước miếng.
Có linh trí như vậy sao?
Hàn Băng nhìn vật nhỏ đó, lại nhìn thịt thỏ, chậm rãi nhấc cả miếng vải lẫn thịt thỏ lên, để qua chỗ Nam Thiên Sang vẫn đang sợ hãi kia.
“Không sao, nó không ăn thịt ngươi đâu. Mau ăn đi rồi đi ngủ.”
Nam Thiên Sang nhìn thấy vật nhỏ kia yên tĩnh nằm đó cũng bình tĩnh trở lại, nhưng hắn vẫn ngồi sát vào phía nàng, nhanh chóng ăn phần ăn của mình rồi lấy tốc độ nhanh nhất chui vào trong lều vải nàng dựng.
Vật nhỏ di chuyển đến bên cạnh chân nàng, tội nghiệp “chít chít” hai tiếng xin ăn. Hàn Băng lấy cây củi nhỏ chọc chọc người nó.
“Muốn ăn? Cũng không phải không thể! Ngươi tự đi bắt mười con thỏ về đây, ta sẽ nướng cho ngươi ăn!”
Vật nhỏ kêu “chít chít” một lúc lâu, sau đó xoay người chạy vào trong rừng, nhanh chóng mất dạng.
Hàn Băng nghĩ nó không ăn được nên bỏ đi nhưng không ngờ một lúc sau, vật nhỏ đó thế nhưng lại lôi về một con thỏ mập mạp trắng trẻo.
“Chít chít chít chít!” Ta bắt rồi, ngươi mau làm cho ta ăn đi.
Hàn Băng chớp mắt vài lần xác định, sau đó đứng dậy cầm con thỏ kia lên, đúng như lời nói của bản thân, làm thịt thỏ nướng cho nó ăn.
Lần này vật nhỏ được ăn nguyên một con thỏ to gấp mười lần cơ thể nó, sau khi ăn xong liền tiếp tục chạy vào rừng.
Nàng nghĩ lần này nó ăn no rồi, sẽ đi luôn không quay lại, nhưng vật nhỏ rời đi rất nhanh liền trở về, cũng kéo theo một con thỏ khác.
“...”
“Chít chít!”
Hàn Băng nắm lấy vật nhỏ lên, bới bộ lông bồng bềnh của nó muốn xem xem bụng nó ở đâu.
Ngoài trừ tất cả đều tròn vo như một quả bóng thì chỉ còn lại bộ lông trắng, không phân biệt được mắt mũi chân tay!
“Ngươi là con gì vậy?”
“Chít chít chít!”
Vật nhỏ có chút kháng nghị, ở trên tay nàng lăn qua lộn lại liên tục, lại nhảy xuống cạnh con thỏ kia, ý giục nàng mau làm cho nó ăn!
Hàn Băng nhìn nó một lúc lâu rồi tiếp tục đứng dậy xử lý con thỏ đó.
“Ngươi mang tới một lúc đi, nốt lần này ta không thịt nữa đâu!”
“Chít chít!”
Vậy nhỏ nghe hiểu tiếng nàng, chui vào trong rừng rồi đem về thêm mấy con thỏ khác để cạnh bên nàng cho nàng xử lý.
Hàn Băng nhìn xác thỏ mà câm lặng, sao nó có thể bắt được nhiều như vậy chứ?
Cả một đêm Hàn Băng ngồi nướng thịt thỏ cho vật nhỏ đó ăn. Khi ăn đến con thỏ cuối cùng, vật nhỏ đó liền không ăn nữa, Hàn Băng nhìn nguyên con thỏ nướng thơm ngào ngạt liền bắt đầu xé ra ăn.
Vật nhỏ sau khi ăn no nê liền nhảy lên vai Hàn Băng, dù nàng có kéo thế nào cũng không kéo ra được nên mặc kệ nó rồi nhảy lên một cành cây cứng rắn trong rừng nằm ngủ.
Sáng hôm sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, Hàn Băng liền mở mắt gọi Nam Thiên Sang trong lều vải dậy.
Nam Thiên Sang nhìn nhìn cục bông yên tĩnh không động đậy trên vai nàng có chút rụt rè, cách xa nàng hai bước chân.
Hai người một thú cứ như vậy đi mất gần một tuần mới đến được một thôn làng nhỏ. Người dân nơi này khá lãnh đạm, thấy người lạ cũng không chào hỏi cũng chả đón tiếp.
Hàn Băng đi hỏi mấy tiểu hài tử chơi đầu làng mới biết được đường đi lên thị trấn, sau khi cho bọn trẻ một ít tiền xu liền rời đi, cũng không ghé vào ngôi làng xem thử.
Lần này hai người chỉ mất một ngày đã đi đến thị trấn mà những tiểu hài tử chỉ. Trong thị trấn lúc này đã tối om, sương mù giăng khắp nơi, khung cảnh vô cùng tiêu điều.
Hàn Băng nhìn một vài đèn lồng đỏ thưa thớt treo bên ngoài mà tiến đến.
“Nơi này còn phòng không?”
“Thưa khách quan, chỗ chúng tôi hết phòng rồi! Khách quan có thể tiến lên phía trước hỏi xem, có khi họ còn đấy!” Tiểu nhị gãi đầu mỉm cười tiêu chuẩn.
Hàn Băng quay người đi tìm chỗ khác, qua ba lần hỏi mới có được nơi còn phòng trống.
“Khách quan, đây là phòng của ngài! Ngài muốn ăn uống gì không, ta sẽ đi xuống bếp lấy cho ngài!”
“Cho ta ít nước nóng để tắm rửa, thêm một vài món ăn tối và bánh bao nóng!” Vừa nói nàng vừa đưa cho tiểu nhị một thỏi bạc.
Tiểu nhị hớn hở nhận lấy rồi nhét vào tay áo, vâng vâng dạ dạ rời đi.
Lần này nàng cùng Nam Thiên Sang thuê chung một phòng vì tửu lâu chỉ còn lại một phòng duy nhất này.
Tiểu nhị rất nhanh mang nước nóng và thức ăn lên, Hàn Băng đi đến sau bình phong.
“Ăn trước đi, không có yêu cầu của ta không được tiến vào!”
“Vâng ca ca!”
Nam Thiên Sang yên tĩnh ngồi trên bàn ăn, thấy món nào ngon đều sẽ gắp vào bát của nàng. Hàn Băng tắm xong rất nhanh, quần áo gọn gàng rồi đi ra.
Vật nhỏ kia cũng ngồi trên bàn ôm một cái bánh bao, không biết là có ăn hay không nhưng chưa thấy mất miếng nào.
Nhìn bát cơm đầy thức ăn kia của mình, Hàn Băng cũng không có ý kiến gì, tự nhiên gắp lên ăn.
Một lúc sau tiểu nhị lại lên thay nước, và đổ nước nóng mới vào, lần này là cho tiểu tử kia tắm.
Hàn Băng chọc chọc vật nhỏ kia hai cái, nó liền “chít chít” với nàng rồi trong nháy mắt, cái bánh bao liền biến mất.
“...”
Hàn Băng lại gắp một miếng thịt kho, để trước mặt nó. Vật nhỏ dường như ngửi ngửi hai cái sau đó nuốt miếng thịt xuống.
Có lẽ cảm thấy ngon liền tiến về đĩa thịt đứng im không nhúc nhích.
Hàn Băng cũng mặc kệ nó, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Nam Thiên Sang từ phía sau bước ra, lau đầu tóc bị ướt của hắn.
“Đệ ngủ trên giường đi.”
Nam Thiên Sang có chút do dự, muốn nói bản thân ngủ đất cũng được nhưng lại thôi, ngoan ngoãn trèo lên giường, nằm xuống đắp chăn.
Hàn Băng gọi tiểu nhị lên dọn đống bát đĩa đi, lại nhờ hắn cầm thêm hai cái bánh bao và một đĩa thịt kho khác lên.
Sau khi nhận được đồ ăn, Hàn Băng đặt chúng trước mặt vật nhỏ kia, nó vui vẻ chạy xung quanh đĩa hai vòng rồi nhanh nhảu xử lý phần ăn của bản thân.
Hàn Băng thổi tắt ngọn đèn gần giường đi, lại ra ghế ngồi, lấy sách từ trong trữ nạp ra đọc.
Vật nhỏ kia sau khi ăn uống no nê lại nhảy lên vai nàng làm đồ trang sức. Hàn Băng liếc nhìn nó một cái, ý tưởng muốn cắt bỏ bộ lông bồng bềnh kia dần hình thành.
Không biết sau khi mất lớp lông này nó sẽ có hình dạng gì nhỉ? Biến thành một cục thịt tròn hay một con thú kỳ lạ nào đó?! Sẽ nhìn rõ mắt mũi và tay chân không?
Mọi người đọc truyện vui vẻ nhé!