Edit: Hoa Thiên
Mạc Thiếu Viễn ngẩng đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Hàn Ngạo Thần, trong tay lôi kéo một nữ tử tóc đỏ mắt đỏ, bọn họ sóng
vai đi vào, hắn lập tức cảm giác được một cỗ khí tức mạnh mẽ đập vào
mặt.
“Ngươi là… Quân Mộ Khuynh?” Mạc Thiếu Viễn nghi ngờ nhìn nữ
tử tóc đỏ mắt đỏ kia, thiếu phu nhân Mặc gia, Mặc Ngạo Tà lấy vợ lúc
nào?
“Ngươi tìm ta là muốn biết hai năm trước con gái ngươi bị ai giết, ta có thể nói cho ngươi biết, nàng không phải ta giết, mà là
Quang Minh thánh điện, mặc kệ ngươi tin hay không, ta đã nói cho ngươi
biết.” Quân Mộ Khuynh lạnh lùng nói, chuyện này quả thực nên chấm dứt,
Quang Minh thánh điện để cho nàng mang oan ức hai năm!
“Quang Minh thánh điện!” Mạc Thiếu Viễn mở to mắt, nét mặt biểu lộ tức giận.
Quang Minh thánh điện, là bọn họ giết nữ nhi của hắn, bọn họ lại dám nói là
Quân Mộ Khuynh giết, Quang Minh thánh điện thật sự là quá không biết xấu hổ, chuyện này, Mạc gia nhất định sẽ không bỏ qua, hắn nhất định phải
đem chuyện này nói với gia chủ!
“Ta không cần phải lừa ngươi,
hiện tại nói cho ngươi biết, chỉ vì bản cô nương, không muốn thay người
bị hàm oan, nếu như người Mạc gia các ngươi không tin, hoặc là muốn tới
tìm ta báo thù, ta nhất định sẽ không thủ hạ lưu tình.” Nực cười, để
người ta bị oan uổng hai năm, nàng đã đủ nghẹn khuất, người Mạc gia nếu
như tìm nàng báo thù, nàng còn phải nhẫn nại, nàng cũng không phải là
Quân Mộ Khuynh!
Mạc Thiếu Viễn hơi sững sờ, nhìn hàn quang trong mắt Quân Mộ Khuynh, trong lòng hắn rùng mình một cái.
Nhìn Quân Mộ Khuynh, trong lòng Mạc Thiếu Viễn vẫn là có chút vui mừng, lúc
trước cũng không có lập tức phái người đuổi giết Quân Mộ Khuynh, bằng
không hôm nay bọn họ không thể ngồi ở chỗ này nói chuyện, chỉ sợ hắn
trước tiên đã bị Quân Mộ Khuynh giết chết.
“Nể mặt Mạc Tương Thủ, chuyện trước kia, ta không tính toán với Mạc gia, nhưng mà, Mạc gia gia chủ, nếu như ngươi không tin lời của ta, lời nói vừa rồi, ngươi cũng
nghe được, hi vọng ngươi cũng nhớ kỹ.” Mấy năm nay Mạc gia không có truy sát nàng, nhất định là có quan hệ rất lớn tới sư phụ.
Hiện tại
nàng cũng nể mặt sư phụ lão nhân gia hắn, thả cho Mạc gia một con ngựa,
nếu như bọn hắn không biết tốt xấu, vậy thì không thể trách nàng.
“Tương Thủ đại nhân!” Chẳng lẽ tin tức truyền đến là thật, Quân Mộ Khuynh đã bái Tương Thủ đại nhân làm sư phụ.
“Không biết Mạc gia gia chủ còn có chuyện gì nữa hay không?” Hàn Ngạo Thần
lạnh lùng hỏi, nếu tiểu Khuynh Khuynh đã nói không tính toán với bọn họ, vậy thì bỏ qua, nếu không những người này, hắn nhất định sẽ không bỏ
qua, dám để cho tiểu Khuynh Khuynh bị oan ức.
Mạc Thiếu Viễn lập
tức hoàn hồn, vội vàng nói, “Không còn không còn, là Mạc gia hiểu lầm
Quân cô nương, sau này Quân cô nương có chuyện gì, chỉ cần phái người
đến Mạc gia đưa tin, Mạc Thiếu Viễn nhất định dốc toàn lực hỗ trợ.” Việc này dù sao cũng là nhà bọn họ nợ Quân Mộ Khuynh.
Quân Mộ Khuynh
cũng không ngờ nhận được nhân tình của Mạc gia lớn như vậy, nàng khẽ
cười, “Mạc gia gia chủ đã khách khí như thế, vậy Quân Mộ Khuynh cũng
không tiếc nói cho ngươi biết một tin tức, các ngươi không phải vẫn đang tìm Mạc Tuyết Mị sao?”
“Ngươi biết Mị nhi ở đâu sao!” Mạc Thiếu
Viễn vội vàng hỏi, Mạc Tuyết Mị đã biến mất mấy năm, vẫn luôn không có
tung tích của nàng, Quân Mộ Khuynh vậy mà lại biết nàng ở nơi nào.
“Biết một chút, nhưng mà nếu như ngươi muốn biết chân tướng, nên đi hỏi thánh chủ Quang Minh thánh điện, hắn so với ta càng biết rõ hơn.” Một Quang
điện bị ma thú giẫm nát, không tính là gì, một Quang Minh thánh điện bị
thiêu hủy, cũng không tính là gì, nếu phải làm cho Quang Minh thánh điện trên thế giới này biến mất, không tồn tại nữa, thì phải đem bộ mặt thật của bọn họ, nói cho thiên hạ, lúc đó nàng ngược lại muốn nhìn một chút, Quang Minh thánh điện, có còn được nhiều người sùng bái như thế hay
không!
Mặc dù Thánh Linh đã đáp ứng Hàn Ngạo Thần, nàng mới không tin, Thánh Linh sẽ tuân thủ lời hứa, có một số việc phòng trước sẽ
tránh được tai họa, còn có một câu nói chính là tiên hạ thủ vi cường,
nếu Quang Minh thánh điện không khách khí, vậy nàng cần gì phải khách
khí. (tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế)
“Lại là Quang Minh thánh điện!” Sắc mặt Mạc Thiếu Viễn đã rất kém, Quang
Minh thánh điện cứ nhằm vào Mạc gia bọn họ như vậy, đầu tiên là Mạc
Tuyết Mị, rồi lại Mạc Tuyết Lan, Quang Minh thánh điện muốn cùng Mạc gia đối địch phải không!
Nếu Quang Minh thánh điện không khách khí,
vậy Mạc gia bọn họ càng không khách khí. “Có chuyện gì, ngươi vẫn là đi
hỏi Quang Minh thánh điện đi, hôm nay nàng mệt mỏi.” Hàn Ngạo Thần lạnh
lùng nói, trời sắp sáng, tiểu Khuynh Khuynh còn chưa có nghỉ ngơi, những người này thật phiền toái.
“Ách… Vậy ta liền cáo từ.” Mạc Thiếu
Viễn lập tức nói, thiếu phu nhân Mặc gia, Mặc Ngạo Tà có Quân Mộ Khuynh, Mặc gia có thêm Quân Mộ Khuynh, đó chính là như hổ thêm cánh, sau này
Mặc gia so với bây giờ càng cường đại hơn, nói không chừng sau này ngay
cả Hạng gia hoàng thành, cũng kém hơn so với Mặc gia.
Suy nghĩ
trong lòng Mạc Thiếu Viễn, Hàn Ngạo Thần cho tới bây giờ cũng chưa từng
nghĩ tới, hắn muốn lấy tiểu Khuynh Khuynh, cùng Mặc gia không có quan
hệ, những thứ này đều là bọn họ suy nghĩ nhiều mà thôi.
“Vậy ta
đi nghỉ ngơi.” Quân Mộ Khuynh gỡ tay Hàn Ngạo Thần ra, đi về phía căn
phòng mà lần trước nàng ở, quả thực là rất mệt mỏi, nàng còn phải nhìn
không gian nguyên tố, chuyện mới vừa rồi qua đi, nàng cảm giác thân thể
so với trước đây nhẹ nhàng hơn phân nửa, cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì.
Hàn Ngạo Thần nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh đi về phía trước, không có đi theo, nàng quả thực là mệt mỏi, để cho nàng đi nghỉ
ngơi một chút cũng tốt, hắn cũng có một chút chuyện phải làm.
Sau khi Quân Mộ Khuynh về đến căn phòng, nhìn căn phòng không có một chút
hạt bụi, bày trí trong phòng giống y như trước đây, trên mặt lộ ra một
nụ cười.
Nàng đi tới trên giường, nhắm mắt lại, tìm tòi nghiên
cứu không gian nguyên tố, không gian nguyên tố vốn là màu lam đậm, lúc
này lại đổi thành đỏ rực, chiếu sáng toàn bộ không gian nguyên tố, mà
điểm đen nhỏ kia cũng càng lúc càng lớn, Quân Mộ Khuynh nhíu chân mày
một cái, đến bây giờ nàng cũng không biết thứ kia rốt cuộc là thứ gì,
hình như mỗi lần nàng kích phát ra một ít tiềm năng, điểm đen nhỏ kia sẽ lớn một chút.
“Chi!” Âm thanh sắc bén khiến Quân Mộ Khuynh mở
choàng mắt, liền nhìn thấy vật nhỏ trong lòng, lúc này nàng mới nhớ ra,
đây là tiểu chuột bạch ở luyện khí đảo.
“Ngươi cũng cảm thấy
sao?” Quân Mộ Khuynh vươn tay ra, chọc chọc tiểu chuột bạch, chẳng lẽ nó cũng cảm thấy, điểm đen nhỏ rốt cuộc là thứ gì, đây chính là nguyên
nhân khiến ma thú nghe hiệu lệnh của nàng sao? Vậy tại sao điểm đen nhỏ
lại xuất hiện ở trong thân thể của nàng.
“Tiểu Khuynh.” Âm thanh suy yếu của Huyết Yểm vang lên trong không gian.
“Huyết Yểm.” Quân Mộ Khuynh vui vẻ kêu lên, “Không phải ngươi ngủ say sao? Hiện tại thế nào…”
“Ta phải ngủ say, chỉ có điều trước khi ngủ say, ta phải nói cho ngươi,
trong thân thể ngươi cũng không phải là điểm đen nhỏ gì, mà có thể là bị nhiễm lực lượng của ma thú, cái này chỉ có ma thú mới có, ta cũng không biết vì sao ngươi lại có loại lực lượng này ở thân thể của ngươi, khả
năng tóc và mắt ngươi biến thành đỏ, là bởi vì lực lượng này.” Nó vừa
mới nhớ ra chuyện này, thảo nào lúc kế ước nó có cảm giác, khế ước bình
đẳng kia, lại có chút không giống, đó là bởi vì lực lượng này.
“Sao?” Quân Mộ Khuynh lập tức nhìn điểm đen nhỏ ở trong thân thể của mình, thứ này, có thể bị nhiễm ma thú, vậy ma thú tấn chức, không phải là bởi vì
nàng, thế nhưng cũng rất kỳ quái, chỉ có huyễn thú có thể tấn chức Linh
thú, Linh thú trở lên, thì không được.
“Vậy nó đã ở bên cạnh ta
cũng đã mấy ngày, vì sao không có tấn chức?” Quân Mộ Khuynh nhìn tiểu
chuột bạch trong tay, nếu như nói lực lượng kia, cùng ma thú có liên
quan, vậy ma thú trước mắt, cũng nên tấn chức mới đúng, hiện tại một
chút phản ứng cũng không có.
“Ta làm sao biết, lực lượng của
ngươi, tự mình nghiên cứu đi, ta đi ngủ trước, không có chuyện gì, đừng
tới quấy rầy ta.” Huyết Yểm ngạo mạn nói, ngay cả không biết, cũng có
nói hùng hồn như vậy.
Dựa vào!
Quân Mộ Khuynh đen mặt, ma
thú này cũng quá không có trách nhiệm, chuyện gì, nói chỉ có phân nửa,
sau đó sẽ đến một câu, hắn cũng không biết, rồi chạy lấy người, thái độ
gì vậy, Huyết Yểm rốt cuộc là ma thú gì chứ?
“Chi!” Tiểu chuột
bạch lại kêu lên một lần nữa, âm thanh kêu rất giống Chi Chi, nhưng lại
không có nhiều tiếng như vậy, nó cũng chỉ kêu một tiếng, chi! Quân Mộ
Khuynh thật không biết nó đang nói cái gì, chỉ biết là bây giờ tỷ thí
luyện khí chắc là đã bắt đầu, Chi Chi đáng chết, chỗ nào không chạy, lại chạy đến bên trong khoáng thạch.
Hiện tại nàng lại không ở đó,
làm thế nào mới đem nó thắng trở về, mặc kệ, cho dù là ăn thắng tỷ thí,
Chi Chi là nàng đã định rồi!
“Chi!” Tiểu chuột bạch thấy Quân Mộ Khuynh không để ý tới mình, lại lần nữa kêu một tiếng, ánh mắt nho nhỏ mở to một chút.
“Dù cho ngươi gọi lợi hại hơn nữa, ta cũng không biết ngươi nói cái gì.”
Quân Mộ Khuynh cầm tiểu chuột bạch, tiện tay ném qua một bên, mắt lại
lần nữa nhắm lại, nhìn không gian nguyên tố màu đỏ, nàng còn có kim ô
hỏa kim sắc quang mang, trong lòng vẫn có chút kỳ quái.
Nàng tập
trung tinh thần tĩnh khí, nguyên tố chung quanh cuồn cuộn không ngừng
vọt tới hướng vào bên trong không gian nguyên tố, hơn nữa Quân Mộ Khuynh cũng phát hiện, những nguyên tố này, đều là bị điểm đen nhỏ cắn nuốt
hết, những nguyên tố khác, ngay cả một chút cũng không thể đụng tới.
Quân Mộ Khuynh nhìn điểm đen nhỏ, có chút bất đắc dĩ, vẫn cứ như thế những
nguyên tố khác sẽ không hút được nguyên tố, vậy nàng làm thế nào mới tấn chức, nàng đã dừng lại ở kỹ tôn sư rất lâu rồi, vẫn không có cơ hội tấn chức, hiện tại nguyên tố còn bị điểm đen nhỏ cắn nuốt toàn bộ, vậy thì
tới khi nào nàng mới có thể tấn chức chứ?
Chỉ là có điểm đen nhỏ ở đây, nguyên tố dường như cũng nhanh tích trữ trong thân thể của nàng
hơn, so với trước đây nàng càng dễ hấp thu nguyên tố trong không khí
hơn.
Cứ như vậy, Quân Mộ Khuynh lẳng lặng nhắm mắt lại, đem hết
thảy ngăn cách bên ngoài, không biết chuyện bên ngoài, mà người ở bên
ngoài cũng không biết chuyện bên trong.
“Ngạo Tà, Khuynh nhi đây
là thế nào? Đã một tháng, tại sao còn ở bên trong, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?” La Tắc tò mò nhìn cửa phòng đóng chặt, Khuynh nhi đã đi vào một tháng, cái gì cũng không ăn, cái gì cũng không nói, càng không
biết đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Ngạo Thần lười biếng ngồi ở trong
lương đình, liếc mắt nhìn cửa phòng đóng chặt một cái, “Ta còn chưa nói, ngươi mang nhiều người như vậy tới nhà của ta, muốn làm cái gì.” Bọn họ chẳng qua là quay về nhà mấy ngày, những người này liền đuổi theo qua
đây, cũng không biết lấy được tin tức từ chỗ nào, biết tiểu Khuynh tới
hoàng thành.
“Tiểu tử thối, ngươi nói gì, đây là sư phụ của tiểu
Khuynh Khuynh, phải khách khí một chút.” Diệp Lan cười ha hả trò chuyện
với Chiến Sí, trong lòng cũng một trận khinh bỉ, sư phụ này …
“Không
cần khách khí không cần khách khí.” Dù sao hắn cũng đã quen rồi, đồ đệ
bảo bối của hắn cũng không phải khách khí với hắn như thế, để đồ tế của
nàng khách khí, hắn cũng không có hi vọng xa vời như vậy.
Nhưng
mà Quang Minh thánh điện kia, chó má! Con mẹ nó! Dám ra tay với đồ đệ
bảo bối của hắn, dám bắt đồ đệ bảo bối của hắn đến nơi này, còn không
nói cho bọn hắn biết, nếu không phải là Quang Minh thánh điện bị đồ đệ
bảo bối của hắn đốt, hắn nhất định đã đem chỗ đó thiêu rụi!
Chiến Sí suy nghĩ một chút thì cảm thấy vô cùng đặc biệt tức giận, Quang Minh thánh điện, lần sau nhìn thấy người Quang Minh thánh điện, trực tiếp
đánh, không cần quá khách khí!
“Bá mẫu, ngươi đây quá khách khí
rồi, hắn đâu có giống một vị sư phụ nên có.” Hạng Võ lắc lắc đầu, bọn
hắn bây giờ mỗi ngày đều chạy tới Mặc gia, muốn nhìn một chút xem lúc
nào thì Quân Mộ Khuynh đi ra, qua một thời gian nữa, tỷ thí ở Âm Nguyệt
thành sẽ bắt đầu, nếu như Quân Mộ Khuynh còn không tỉnh lại, vậy sẽ bỏ
lỡ.
Chiến Sí nheo mắt lại, nhìn Hạng Võ, tiến tới nhẹ giọng nói,
“Ta không giống, không biết ai mới giống?” Tiểu tử này, dọc đường đi,
cũng không ít lần đối đầu với hắn, thực sự là càng lúc càng to gan.
“Không có, không có.” Hạng Võ cười nói, cho dù là có, hắn cũng sẽ không thừa nhận.
“Hừ!” Chiến Sí ném qua một cái liếc mắt.
Bá Hiêu đứng ở cửa phòng Quân Mộ Khuynh, trong lòng cũng không hiểu vì sao nàng lại đột nhiên bế quan, bế quan liền một tháng, chủ nhân đã nói
muốn đi Âm Nguyệt thành, nàng nếu không tỉnh lại, rất nhanh sẽ hết một
tháng, đến lúc đó muốn đi, thời gian cũng không đủ.
“Các ngươi
đứng ở chỗ này thì có ích lợi gì.” Thiểm Điện lẩm bẩm nói, chủ nhân bây
giờ còn đang ở bên trong, dù cho bọn họ mỗi ngày đều đợi ở chỗ này, vậy
cũng vô dụng, dù sao cô nương không ra, chính là không ra.
Cũng không biết chủ nhân thế nào?
“Chờ nàng cùng đi Âm Nguyệt thành.” Lam Phong khẽ nói, bọn họ đem tất cả mọi chuyện xử lý tốt, chính là vì đi Âm Nguyệt thành, thời gian càng lúc
càng tới gần, Khuynh nhi hẳn là sắp đi ra.
“Các ngươi không cần
phải lo lắng, nàng nhất định sẽ đi Âm Nguyệt thành.” Hàn Ngạo Thần lạnh
lùng nói, Quân Mộ Khuynh không đi Âm Nguyệt thành, vậy thì Xích Quân
cũng không thể trở lại, cho nên nàng nhất định sẽ đi, cũng sẽ đem Quân
Lạc Phàm đánh bại.
“Tên Chi Chi kia còn đang ngủ sao?” Hạng Võ
tiến đến trước mặt Hàn Ngạo Thần, tên kia thật là quá đáng yêu, chỉ là
sau khi từ trong khoáng thạch đi ra ngoài, mỗi ngày đều ngủ, cũng không
biết nó là thật không biết, hay là giả không biết.
Sau khi Quân
Mộ Khuynh bị Quang Minh thánh điện mang đi, nó liền tỉnh lại, sau đó phá tan khoáng thạch, nghênh ngang đi tới trước mặt Thiểm Điện, trèo lên
trên mặt hắn, liền ngủ tiếp.
Nói đến Chi Chi, Thiểm Điện tức giận không ngớt, tên kia vừa tỉnh lại, là tìm đến hắn, sau đó trèo lên trên
mặt hắn đi ngủ, làm thú cũng không thể quá phận như thế, thật sự là rất
quá đáng!
“Tên kia nếu như tỉnh lại, ta nhất định…”
“Hử?” Mọi người tò mò nhìn Thiểm Điện, hắn muốn thế nào?
“Ta nhất định dạy dỗ nó thật tốt!” Dị linh thú a, dù cho nó không phải sủng vật của chủ nhân, thì cũng hết sức hết sức lợi hại, phóng một cái tia
chớp rất khủng bố, thiên phạt cũng không có lợi hại như vậy.
“…”
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ làm gì nó.” Âm thanh trêu chọc vang lên, cánh cửa đóng chặt một tháng, rốt cuộc mở ra.
“Tiểu Khuynh Khuynh “
“Khuynh nhi!”
“Quân Mộ Khuynh!”
“Cô nương!” Các loại âm thanh kinh hỉ vang lên, nhìn thấy thân ảnh đỏ đậm kia, trên mặt đều lộ ra một tia nhẹ nhõm.
“Các ngươi nói ta đều nghe được, Chi Chi đâu?” Trong lòng Quân Mộ Khuynh vẫn có chút lo lắng cho Chi Chi, cái tên ham ăn kia, trừ ăn ra, nàng thật
sự không biết còn có ích lợi gì, đúng rồi, còn có chính là gây phiền
toái.
“Ngủ ở trong phòng của Ngạo Tà, Quân Mộ Khuynh, ngươi có
cảm giác khó chịu hay không?” Hạng Võ đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh,
tò mò hỏi, đã bế quan một tháng, còn tưởng rằng nàng tấn chức mới ra,
may mắn không có tấn chức, nếu không bọn họ lại phải kinh hãi một phen.
“Ta không sao, còn có một tháng nữa tỷ thí Âm Nguyệt thành sẽ bắt đầu, lúc
này chúng ta cũng nên đi Âm Nguyệt thành.” Nàng cũng phải nhìn Quân gia
gia chủ kia, rốt cuộc là có phải là lòng lang dạ sói hay không!
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút chần chừ, cuối cùng Hàn Ngạo Thần đi tới trước mặt Quân Mộ Khuynh, “Tiểu Khuynh Khuynh, việc
này, ta nói với ngươi, ngươi không nên quá kích động, mấy ngày hôm trước chúng ta nhận được tin tức, nghe nói Quân gia gia chủ, phái người đến
Phù Thủy trấn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Hắn phái người đi Phù Thủy trấn!” Mắt Quân Mộ Khuynh nheo lại, trong nháy mắt trong người sôi trào ra sát khí.
Mọi người nuốt nuốt nước miếng, đều lui về phía sau một bước, vì an toàn
của chính bản thân mình, bọn họ vẫn là cách xa một chút mới tốt.
“Mang ta đi.” Quân Mộ Khuynh liếc mắt nhìn Hàn Ngạo Thần, nàng biết hắn có
thể trong nháy mắt đi đến Phù Thủy trấn, mặc kệ thế nào, nàng cũng muốn
đuổi theo những người đó trước khi đến nhà, nàng ngược lại muốn nhìn
Quân gia gia chủ, rốt cuộc có mục đích gì, đánh chủ ý tới trên người đại ca.
Hàn Ngạo Thần gật gật đầu, kéo Quân Mộ Khuynh đi ra cửa,
bước chân càng lúc càng nhanh, cuối cùng bọn họ chỉ thấy một tàn ảnh,
Hàn Ngạo Thần cùng Quân Mộ Khuynh biến mất ở trước mắt mọi người.
“Để cho bọn họ đi, chúng ta đi Âm Nguyệt thành trước là được rồi.” Bá Hiêu
lạnh lùng nói, hiện tại chủ nhân càng không bỏ qua người của Âm Nguyệt
thành.
“Hiện tại cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà gia chủ Quân
gia kia rốt cuộc có mục đích gì, tại sao phải đi Phù Thủy trấn?” Hạ Trúc Thanh tò mò hỏi, lúc trước đuổi bọn họ đi, hiện tại lại phái người đi
Phù Thủy trấn, nói không có việc gì, ai cũng sẽ không tin.
“Đi chẳng phải sẽ biết.” Lam Phong khẽ cười, mắt nheo lại cong cong, đem băng hàn giấu ở dưới tươi cười.
“Được rồi, các ngươi quay về nhà đi, ngày mai đi Âm Nguyệt thành, cuộc sống
này, rất là phong phú a.” Chiến Sí đứng lên, duỗi người, thở dài nói, đã bao lâu cuộc sống của hắn không có phong phú như vậy.
Nhìn mọi người thu thập, Hỏa Linh Nhi đứng ở một bên, muốn nói lại thôi.
“Ngươi làm sao vậy?” Bá Hiêu nhìn thấy bộ dáng của Hỏa Linh nhi, tò mò hỏi.
“Ta, ta không biết có nên đi hay không.” Hỏa Linh Nhi kéo ra một nụ cười, nàng thực sự không biết có nên đi hay không.
Mấy ngày này nàng nhìn thấy cuộc sống của Quân Mộ Khuynh, thế nhưng nàng
vẫn muốn đi theo ở bên cạnh nàng, thậm chí so với trước đây càng hy vọng được đi theo bên người Quân Mộ Khuynh hơn, thế nhưng…
“Không có
gì là nên hay không, đi theo ở bên người chủ nhân, ngay cả chút kiên
nhẫn cũng không có, vậy ngươi cũng không cần suy nghĩ, đi thu dọn đồ đạc đi.” Bá Hiêu lạnh lùng nói, Hỏa Linh Nhi kỳ thực rất có thiên phú, chủ
nhân để cho nàng suy nghĩ, thì nhất định là có chủ ý của nàng, bọn họ
vẫn là không nên suy nghĩ nhiều.
“Ừ.” Hỏa Linh Nhi gật gật đầu, lộ ra một nụ cười.
Thời gian qua nàng tràn đầy tự tin, mấy ngày qua, nhìn thấy cuộc sống của
Quân Mộ Khuynh, lại trở nên không tự tin, nàng không tự tin Quân Mộ
Khuynh sẽ giữ nàng lại.
Bá Hiêu liếc mắt nhìn Hỏa Linh Nhi, xoay người rời đi, Hỏa Linh Nhi nhìn bóng lưng Bá Hiêu đi xa, lâm vào trầm tư.
“Tiểu thư, ngươi đừng lo lắng, Quân cô nương nhất định sẽ giữ ngươi lại.”
Tiểu Thiến an ủi nói, kỳ thực nàng cũng không dám xác định.
“Ngươi không cần an ủi ta, bởi vì ngươi cũng không biết, vả lại, ta không phải là tiểu thư, sau này ngươi gọi ta Linh Nhi là được rồi.” Muốn đi theo ở bên người Quân Mộ Khuynh, đây chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Tiểu Thiến gật gật đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười, tiểu thư, không đúng,
Linh Nhi đã thay đổi, đây đều là công lao của Quân cô nương.