Edit: Hoa Thiên
“Cô nương, ta chỉ là mời cô nương mà thôi.” Thánh Linh Quang Minh chính đại nói, Quân Mộ Khuynh nàng muốn lý do, vậy thì
tùy tiện cho nàng một cái lý do, nàng để ma thú san bằng Quang điện, bây giờ lại thiêu hủy Quang Minh thánh điện, hai chuyện này, Quang Minh chi thần nhất định sẽ biết, đến lúc đó đừng nói là Mặc Ngạo Tà không thể
giúp được nàng, ngay cả hắc ám chi thần tới, cũng phải đưa ra một câu
trả lời hợp lý.
“Hóa ra Quang Minh thánh điện mời người, là mời
như thế này, liên thủ với người Quân gia hãm hại ta, lại để Thánh Quang
giúp ngươi bắt ta, nhốt ở trong phòng, nếu không phải là ta phúc lớn
mệnh lớn, hiện tại chỉ sợ đã bị ngọn lửa thiêu rụi.” Quân Mộ Khuynh
khoanh hai tay trước ngực, khóe miệng dẫn ra một nụ cười như có như
không.
Mời nàng tới, vậy thì cách thức mời người của Quang Minh thánh điện cũng thật là đặc biệt.
Người đứng ở sau lưng Thánh Linh, phẫn nộ nhìn Quân Mộ Khuynh, “Ngươi chớ nói nhảm, thánh chủ mới sẽ không như vậy, nhất định là ngươi nói bậy!”
Yêu nữ!
“Yêu nữ! Nếu lại ở chỗ này dùng lời nói mê hoặc người, vậy thì đừng trách
chúng ta không khách khí với ngươi!” Quang Minh thánh chủ luôn luôn giữ
mình trong sạch, hơn nữa là thay mặt cho Quang Minh, sao có thể làm ra
chuyện như vậy.
“Ta cũng không phải hỏi các ngươi, không biết các ngươi đáp lời, là thay mặt cho cái gì?” Quân Mộ Khuynh cười nói, tín
chúng Quang Minh chi thần quả nhiên mỗi người đều tin phục, đối với bọn
họ không có một chút hoài nghi, chỉ sợ đem tất cả chứng cứ bày ở trước
mặt bọn hắn, bọn hắn cũng sẽ tin Quang Minh thánh điện là thuần khiết.
Mọi người rối rít ngậm miệng, đợi Thánh Linh mở miệng, quả thực, thánh chủ
thương lượng cùng người khác, đâu đến phiên bọn họ mở miệng.
“Quân cô nương, chuyện này nếu lại truy cứu nữa, thần của ta nhất định cũng sẽ không vui, không bằng…”
“Không bằng? Không bằng thế nào? Quên đi sao? Hàn Ngạo Thần, ngươi nói xem?”
Hàn Ngạo Thần? Không phải Mặc Ngạo Tà? Vậy Mặc Ngạo Tà đi chỗ nào? Thánh
Linh nghi ngờ nhìn Hàn Ngạo Thần, nếu như người trước mắt không phải là
Mặc Ngạo Tà, vậy thì Mặc Ngạo Tà đã đi chỗ nào?
“Cái khác không cần, chỉ cần Thánh chủ bồi thường một chút.” Hai người, người hỏi người đáp, ăn ý mười phần.
Bồi thường?
Bọn họ muốn bồi thường cái gì?
Hàn Ngạo Thần khẽ cười, cười đến vô cùng thánh khiết ưu nhã, dường như hắn
mới là thánh chủ Quang Minh thánh điện vậy, tất cả mọi người ở chỗ này
đều ngây ra ở tại chỗ, ngây ngốc nhìn hắn, trong nháy mắt tức giận mới
vừa rồi đã tản đi, trong lòng trong mắt, chỉ tràn đầy một hình dáng
tuyệt mỹ kia.
Quân Mộ Khuynh im lặng không nói gì, rốt cuộc là
hắn đến thương lượng hay là đến chọc ra hoa đào, hiện tại đừng nói thiếu nữ, đừng nói nữ nhân, ngay cả nam nhân nhìn thấy hắn, đều ngơ ngác.
“Thánh chủ không cần kinh hoảng, chúng ta chỉ có hai người mà thôi, các ngươi
nhiều người như vậy vây quanh nhằm vào ta, người nên sợ hãi phải là
chúng ta mới đúng.” Hàn Ngạo Thần nhíu mày, trên mặt vẫn như trước mang
theo nụ cười ưu nhã, ngoài miệng nói sợ hãi, nhưng nhất cử nhất động
kia, nụ cười bình tĩnh kia, đâu có một chút sợ hãi.
Sau khi lời
nói của Hàn Ngạo Thần thốt ra, những người kia vậy mà lại ngơ ngác đem
toàn bộ vũ khí chỉ vào hai người bọn họ thu hồi lại, bọn hắn không hy
vọng không được nhìn thấy nụ cười này.
Sắc mặt Thánh Linh biến
đổi = thành màu gan lợn, hắn nhìn Quân Mộ Khuynh, nhìn Hàn Ngạo Thần,
thiếu chút nữa không thổ huyết, hắn thật vất vả mới tích lũy được tín
chúng, vậy mà một câu nói của Hàn Ngạo Thần, liền ngoan ngoãn thu hồi
lại, còn ngây ngốc nhìn bọn họ.
“Thánh chủ, ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta, từ nay về sau không cần tìm Quân Mộ Khuynh nữa mà thôi.” Hàn
Ngạo Thần lãnh khốc nói, Quang Minh thánh điện, không phải là lần đầu
tiên như vậy, lần này Quang Minh thánh điện không còn, xem như là cho
bọn hắn một bài học nho nhỏ, lần sau, cho dù là Quang Minh thánh điện
không tuyên chiến với Hắc Ám thần điện, hắn nhất định cũng sẽ giết Thánh Linh!
Thánh Linh cúi đầu, giống như là đang suy nghĩ đến lời nói của Hàn Ngạo Thần, nhưng chỉ có hắn mới biết, hắn không muốn để phẫn nộ hiện lên trong mắt, sát ý sẽ khiến cho những người này nhìn thấy, hắn
hiện tại hận không thể giết chết Quân Mộ Khuynh, huống chi là sau này,
hai năm, cũng đã làm cho Quân Mộ Khuynh trưởng thành nhanh như vậy, nếu
như lại qua hai năm nữa, vậy sẽ thành cái dạng tình hình gì.
“Được! Ta đáp ứng ngươi!” Không biết qua bao lâu, Thánh Linh mới ngẩng đầu, băng lănh nói.
“Vậy thì tốt.” Hàn Ngạo Thần khẽ cười, xung quanh lại lần nữa lâm vào đờ
đẫn, hắn kéo tay Quân Mộ Khuynh, đi về phía trước, cũng không thèm nhìn
Thánh Linh trước mặt một cái.
“Thánh chủ đại nhân cần phải nhớ kỹ hứa hẹn bây giờ, nếu như ngày nào đó tâm tình ngươi không tốt, lại tới
tìm Quân Mộ Khuynh, vậy lần sau đốt cũng không chỉ là một Quang Minh
thánh điện.” Âm thanh lạnh như băng chậm rãi vang lên, thân ảnh đỏ rực
bên cạnh áo bào màu trắng, cùng nhau rời đi.
Trên mặt Thánh Linh
thoáng qua một tia sát ý, Quân Mộ Khuynh liên thủ với Hắc Ám thần điện,
chuyện này, hắn nhất định sẽ nói cho Quang Minh chi thần, để Quang Minh
chi thần đến giải quyết Quân Mộ Khuynh.
Mặc Cuồng cũng ôm lấy
Diệp Lan đi trở về, người khác có thể không biết người trước mắt là ai,
hắn thì lại nhận ra, con hắn mang hay không mang mặt nạ, việc này cũng
nhận không ra, vậy thì làm phụ thân làm gì chứ.
Hàn Ngạo Thần lôi kéo Quân Mộ Khuynh, ở hoàng thành đi vòng vèo mấy vòng, mới đi về hướng Mặc gia, phụ thân với mẫu thân nhất định sẽ sợ hãi, bọn họ quay về, dù
sao cũng phải có một câu trả lời, không thể để cho hai lão nhân gia bọn
họ lo lắng.
“Quang Minh thánh điện chắc chắn sẽ không làm được.” Quân Mộ Khuynh nhìn về hướng Mặc phủ, lạnh lùng nói.
Nếu như Quang Minh thánh điện bỏ qua chuyện ngày hôm nay, vậy cũng không
phải là Quang Minh thánh điện, Thánh Linh nhất định sẽ không chịu để
yên, chuyện này, chắc chắn không dễ bỏ qua như vậy.
“Tiểu Khuynh
Khuynh đừng lo lắng, có vi phu ở đây, sao phải sợ Quang Minh thánh điện
hắn chứ, nếu như hắn dám không tuân thủ hứa hẹn hôm nay, sau này Hắc Ám
thần điện làm chuyện gì, cũng không thể trách chúng ta.” Hàn Ngạo Thần
khẽ cười, ánh mắt lộ ra băng hàn, nếu như Quang Minh thánh điện thực sự
dám làm gì tiểu Khuynh Khuynh, thì tự gánh lấy hậu quả!
Khóe
miệng Quân Mộ Khuynh không ngừng co quắp, rõ ràng hắn vô sỉ như vậy, thế nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ, còn có nụ cười ưu nhã kia, ai sẽ tin
tưởng, lời nói vừa rồi là người trước mắt nói ra chứ.
“Ngạo Tà.”
Sau lưng vang lên âm thanh, khiến hai người chậm rãi xoay người lại,
liền nhìn thấy Mặc Cuồng ôm Diệp Lan vội vàng đi tới.
“Phụ thân.” Hàn Ngạo Thần nhẹ giọng kêu lên, không ngờ lại khiến cho mọi người trên đường chú ý, chỉ có điều gương mặt này của hắn, dù cho đi tới chỗ nào,
muốn khiêm tốn, đều là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhìn Diệp Lan trong lòng Mặc Cuồng, chân mày khẽ nhăn lại, Quang Minh thánh điện vẫn
chưa dám ra tay đối đầu với Mặc gia mới đúng.
“Trở về rồi hãy
nói.” Mặc Cuồng nhìn thấy nghi hoặc trên mặt nhi tử, ánh mắt quét một
vòng xung quanh, ôm Diệp Lan bước nhanh đi trở về.
Hai người Quân Mộ Khuynh Hàn Ngạo Thần liếc mắt nhìn nhau, đều là vẻ mặt nghi hoặc,
không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà trong lòng biết, việc này nhất
định có quan hệ với bọn họ, có chuyện gì vẫn là trở về rồi hãy nói, hai
người cũng sải bước nhanh hơn, đi nhanh trở về.
Tới Mặc gia, Hàn
Ngạo Thần lôi kéo Quân Mộ Khuynh đi vào, người hầu đều hiếu kỳ người
trước mắt là ai, nụ cười ấm áp như thế, ánh mắt yên lặng không có một
chút gợn sóng, bọn họ đột nhiên nghĩ tới, đây sẽ không phải là thiếu gia nhà bọn họ chứ.
“Thiếu gia.” Nô bá không xác định kêu lên.
“Ừm.” Hàn Ngạo Thần khẽ gật đầu, lôi kéo Quân Mộ Khuynh đi trở về.
Mọi người lập tức ngây ra ở tại chỗ, đây thực sự là thiếu gia, thật sự là
thiếu gia nhà bọn họ, bên cạnh chính là Quân cô nương, cũng chính là
thiếu phu nhân nhà bọn họ, thực sự là xứng đôi, nhưng khi nhìn thấy hai
người bọn họ tay trong tay quay về, đây cũng chính là nói thiếu gia sẽ
sớm lấy thiếu phu nhân, nếu quả thật là như vậy, vậy thì thật sự là quá
tốt!
Quân Mộ Khuynh nhìn sân nhỏ quen thuộc, trên mặt hiện ra một nụ cười, đi vào nơi này, nàng liền cảm giác được thật ấm áp.
“Tiểu Khuynh Khuynh, có phải có loại cảm giác về đến nhà hay không?” Hàn Ngạo Thần tiến đến bên tai Quân Mộ Khuynh, khẽ nói, trong mắt cũng tràn đầy
tươi cười, đây ít nhất là một khởi đầu tốt, tiểu Khuynh Khuynh xem nơi
này thành nhà, nàng chính là thiếu phu nhân tương lai ở đây.
Quân Mộ Khuynh không trả lời, khóe miệng khẽ nâng, ở đây đích thực là có loại cảm giác gia đình.
Nhìn thấy ánh mắt Quân Mộ Khuynh, Hàn Ngạo Thần khẽ cười, không nói gì thêm, hai người sóng vai đi theo Mặc Cuồng đi vào.
Mặc Cuồng đem Diệp Lan nhẹ nhàng đặt lên trên giường, ngẩng đầu nhìn nhi tử tuấn mỹ của mình, còn có Quân Mộ Khuynh, nhìn hai người nắm chặt tay
nhau, lộ ra một nụ cười.
“Hỏa diễm ở Quang Minh thánh điện là
chuyện gì xảy ra?” Mặc Cuồng tò mò hỏi, trong lòng vẫn là nhịn không
được thán phục, huyết hồng hỏa diễm như vậy, là lần đầu tiên hắn nhìn
thấy, một màn thần kỳ như vậy, hỏa diễm tùy ý ở Quang Minh thánh điện,
một màn kia thật sự là quá chấn động.
Chỉ là bọn hắn làm như vậy, nhất định sẽ khiến cho người Quang Minh thánh điện ghi hận, sau này cũng sẽ có phiền phức.
“Có lẽ là một loại bí tịch, đây cũng là vì bất đắc dĩ, thời điểm hỏa diễm
bốc cháy lên, người thi triển hỏa diễm sẽ rất suy yếu, một khi người thi triển hỏa diễm chết đi, trong nháy mắt hỏa diễm sẽ biến mất.” Quân Mộ
Khuynh lãnh đạm nói, nếu như không có Huyết Yểm, nàng cũng không có cách nào thi triển.
Hỏa diễm kia quá mức bá đạo, mặc dù nàng đã rơi
vào trạng thái mê man, nhưng nghĩ tới một màn ngọn lửa kia tùy ý bốc
cháy, trong lòng vẫn là vô cùng chấn động, hỏa diễm kia, thực sự là quá
cường đại, nàng có thể cảm giác được, hỏa diễm kia so với kim ô hỏa còn
muốn lợi hại hơn gấp trăm ngàn lần.
“Hóa ra là như thế này, khó
trách ta chưa từng thấy qua dạng hỏa diễm này, chỉ là vì sao Khuynh nhi
lại đi Quang Minh thánh điện?” Thánh Linh lại làm cái gì, hay là nói hai năm qua, Khuynh nhi vẫn luôn ở Quang Minh thánh điện?
“Phụ thân, Khuynh Khuynh là bị Thánh Linh bắt đi, hai năm qua ta bế quan nàng cũng không có nhàn rỗi, thực lực bây giờ, so với trước đây đã lợi hại hơn,
nếu không phải là Thánh Linh sử dụng quỷ kế, nghĩ muốn bắt được nàng,
quả thực là mơ mộng hão huyền.” Hàn Ngạo Thần giải thích, nếu như hắn
không nói ra sự thật, phụ thân nhất định sẽ rất lo lắng.
Mặc Cuồng gật gật đầu, vừa định nói gì đó, liền nghe phía sau có âm thanh mắng mỏ, trong lòng hắn lập tức lạnh một nửa.
“Nói với nương của ngươi, ta không ở nhà.” Mặc Cuồng bỗng nhiên đứng lên,
bước nhanh đi ra ngoài, hắn vừa mới rời đi, Diệp Lan liền mở mắt ra.
“Mặc Cuồng! Lão nương… Tiểu Khuynh Khuynh…” Diệp Lan vốn còn muốn mắng Mặc
Cuồng, đột nhiên nhìn thấy bên giường đứng hai người, thoáng cái sửng
sốt, người này là tiểu Khuynh Khuynh, cùng nam tử tuấn mỹ, chính là nhi
tử của nàng, nhi tử của nàng thật là đẹp mắt!
Trên trán Quân Mộ
Khuynh rũ xuống tam đường hắc tuyến, bất đắc dĩ gật gật đầu, Hàn Ngạo
Thần với Diệp Lan không hổ là hai mẫu tử.
“Tiểu Khuynh Khuynh,
ngươi có sao hay không? Có bị thương không, lão vương bát đản con rùa
tôn tử Thánh Linh kia có làm gì với ngươi hay không?” Hai tay Diệp Lan
chống nạnh, rống lớn, con rùa tôn tử Thánh Linh không biết xấu hổ kia,
cũng dám bắt con dâu của nàng, quả thực chính là muốn chết!
Khóe mắt Quân Mộ Khuynh không ngừng giật giật, lão vương bát đản, con rùa tôn tử, dùng từ thực chuẩn.
“Ách… Ta không sao.” Quân Mộ Khuynh khẽ nói, chỉ sợ Diệp Lan tiếp tục phẫn nộ, trực tiếp nhảy dựng lên đi tìm Thánh Linh gây sự.
“Ngươi đừng dọa đến nàng.” Hàn Ngạo Thần đen mặt, lạnh lùng nhìn Diệp Lan.
Diệp Lan kích động, nhìn bộ dạng nhi tử cùng con dâu nhà nàng, cũng nhớ tới
vừa rồi bản thân xúc động, nàng ho nhẹ một tiếng, đem hai tay đang chống ngang hông buông xuống.
“Không có việc gì là tốt rồi, tiểu
Khuynh Khuynh, hai năm qua, ngươi không phải vẫn ở Quang Minh thánh điện đấy chứ?” Diệp Lan đau lòng nhìn Quân Mộ Khuynh, hai năm qua mặc kệ là
nàng có ở Quang Minh thánh điện hay không, nhất định là ăn thật nhiều
khổ, nhưng mà ở thế giới này, chính là như vậy.
Quân Mộ Khuynh
lắc lắc đầu, “Không có, ta chỉ là vừa bị Thánh Linh bắt đến Quang Minh
thánh điện, hắn dùng Quang Minh lực khóa ta lại, ta muốn rời đi, liền
phóng một cây đuốc mà thôi.” Quân Mộ Khuynh đem mọi chuyện đơn giản nói
ra, không muốn xoay quanh đề tài này nữa.
Phóng một cây đuốc mà
thôi, Diệp Lan yên lặng nhìn Quân Mộ Khuynh, đây chẳng qua là một cây
đuốc mà thôi sao? Hồng sắc hỏa diễm, kim sắc chính là kim ô hỏa, đã là
mồi lửa cực phẩm, vậy hồng sắc thì là loại hỏa diễm gì, lực lượng kia,
nàng thực là đã kiến thức qua.
“Nàng đã rất mệt mỏi, ngươi có
chuyện gì, có thể đợi đến ngày mai hãy nói được hay không.” Hàn Ngạo
Thần lạnh lùng liếc mắt nhìn Diệp Lan, thời điểm quay đầu nhìn về phía
Quân Mộ Khuynh, lập tức đổi lại vẻ mặt nhu tình, khác biệt lớn kia không phải là chỉ một chút.
Diệp Lan đau lòng nhìn Hàn Ngạo Thần,
“Ngạo Tà a, ngươi đây là có nương tử không cần nương a! Ta biết tiểu
Khuynh Khuynh vất vả, nhưng mà các ngươi cũng không thể không để cho mẹ
chồng nàng dâu chúng ta tâm sự một chút sao.” Có nương tử rồi sẽ không
cần nương nữa, điểm này thật giống với cha của hắn.
Quân Mộ
Khuynh đầu đầy hắc tuyến nhìn Diệp Lan, mẹ chồng nàng dâu… “Nếu như hù
dọa nàng bỏ đi, ngươi giúp ta đi tìm!” Hàn Ngạo Thần lạnh lùng nói, tiểu Khuynh Khuynh mặc dù không phải dễ dàng hù dọa bỏ đi như vậy, thế nhưng nếu như nàng nói thêm nữa, hắn cũng không dám bảo đảm tiểu Khuynh
Khuynh có thể ở lại bao lâu.
Diệp Lan vội vàng ngậm miệng, trừng
mắt liếc Hàn Ngạo Thần một cái, lại cười ha hả nói với Quân Mộ Khuynh,
“Con dâu, ngươi sẽ không không để ý tới nương chứ.”
Quân Mộ Khuynh: “…”
“Chúng ta đi.” Hàn Ngạo Thần kéo Quân Mộ Khuynh đi ra ngoài, nữ nhân này, tại sao lại có thể vô sỉ như vậy!
Quân Mộ Khuynh đi theo Hàn Ngạo Thần ra ngoài, nhìn biểu tình ai oán trên
mặt Diệp Lan, lộ ra một nụ cười, lập tức trên mặt Diệp Lan rạng rỡ hẳn
ra, vui tươi hớn hở nằm ở trên giường.
Hiện tại con dâu đã trở
về, nàng cũng không lo lắng sau này không có người nói chuyện, hiện tại
để tiểu tử này chiếm lấy nương tử của hắn, đợi qua mấy ngày, nàng liền
cùng con dâu nói chuyện phiếm thật tốt, đây thật sự là quá tốt, cuộc
sống tốt đẹp a!
“Nương ngươi thực sự rất thú vị.” Quân Mộ Khuynh
lạnh lùng nói, trong mắt thoáng qua một tia thương cảm, kiếp trước kiếp
này, nàng cũng không có nương.
“Cái gì mà nương ta, đó không phải cũng là nương ngươi, trong tương lai.” Hàn Ngạo Thần ở phía sau thêm
vào ba chữ, lúc nào thì tiểu Khuynh Khuynh mới gả cho hắn đây?
“Ngươi…”
“Thiếu gia.” Nô bá hoang mang đi tới trước mặt Hàn Ngạo Thần, cúi đầu kêu lên.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Nô bá rất ít khi kinh hoảng như thế, hiện tại có bộ dạng này, nhất định là đã xảy ra chuyện.
“Người Mạc gia đến, nói là muốn tìm thiếu phu nhân.” Hạ nhân Mặc gia, trong
lòng đã sớm ngầm thừa nhận Quân Mộ Khuynh chính là thiếu phu nhân tương
lai của bọn họ, mặc dù bây giờ còn là tương lai, rất nhanh sẽ là chính
thức, bọn họ tin chắc.
Quân Mộ Khuynh yên lặng nhìn Nô bá, nàng
lúc nào thì biến thành thiếu phu nhân nhà bọn họ, vì sao những người này liền xác định như vậy, nàng nhất định sẽ gả cho Hàn Ngạo Thần. “Đi
xem.” Khóe miệng Hàn Ngạo Thần hơi giơ lên, không tệ không tệ, ít nhất
không cần hắn nhắc nhở, bọn họ cũng đều biết tiểu Khuynh Khuynh chính là thiếu phu nhân, làm rất tốt, rất tốt, thiếu phu nhân, xưng hô này, nghe như thế nào cũng rất xuôi tai.
“Vâng.” Nô bá vui vẻ nhìn Hàn
Ngạo Thần, hắn đã nói thiếu gia cùng thiếu phu nhân thực sự là xứng đôi, trai tài gái sắc, đúng là một đôi trời sinh đất tạo mà.
Nô Bá
vui vẻ ở phía trước dẫn đường, Quân Mộ Khuynh thấy Nô bá không có quay
đầu, hung hăng trừng Hàn Ngạo Thần một cái, “Ta lúc nào trở thành thiếu
phu nhân của ngươi!” Hắn cũng không thèm giải thích với người khác một
chút, việc này sẽ khiến cho rất nhiều người hiểu lầm.
“Nhưng
ngươi chính là thiếu phu nhân, lúc nương ta gọi ngươi là con dâu, ngươi
cũng không có phản đối a.” Hàn Ngạo Thần cây ngay không sợ chết đứng
nói, muốn để cho tiểu Khuynh Khuynh ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của
hắn, nhất định phải làm như vậy, để cho nàng mang danh hiệu thiếu phu
nhân Mặc gia, nhìn những thứ hoa đào kia, xem còn có ai dám tiếp cận
tiểu Khuynh Khuynh.
“Đây chẳng qua là ta không muốn tranh cãi với người lớn.” Cũng không phải ngầm thừa nhận, hắn vậy mà lại…
“Này cũng không đúng, bọn hạ nhân cũng có rất nhiều người lớn.” Hàn Ngạo
Thần hùng hồn nói, dù sao ba chữ thiếu phu nhân rất tốt, tiểu Khuynh
Khuynh chính là thiếu phu nhân Mặc gia.
“Ngươi…” Người này sao lại vô lại như thế chứ.
“Nha, ngươi xem chúng ta cũng nắm tay, ta nhưng là sẽ không dễ dàng kéo tay
một nữ nhân.” Hàn Ngạo Thần đem tay hai cánh tay đang nắm chặt nhau thả ở dưới, cầm lên, mỉm cười nói.
Quân Mộ Khuynh lập tức im lặng
không nói gì, nàng không có nắm tay hắn, là hắn vẫn một mực kéo tay nàng được không, nàng thấy qua vô sỉ, chưa từng thấy ai vô sỉ như vậy, nàng
phải giải thích thế nào mới có thể làm rõ chân tướng với thiên hạ, nàng
thật sự không biết.
“Được rồi được rồi, chúng ta đi nhìn xem
người Mạc gia muốn làm cái gì.” Hàn Ngạo Thần từ trong ngực lấy ra một
cái mặt nạ mang lên mặt, cười ha hả nói, không muốn cùng Quân Mộ Khuynh
tranh cãi, dù sao mặc kệ thế nào, nàng cũng là thiếu phu nhân Mặc gia,
việc này không thể thay đổi.
Quân Mộ Khuynh trừng mắt Hàn Ngạo Thần một cái, không hề phát hiện trong lòng mình kỳ thực không có bài xích ba chữ kia như vậy.
Ở trong phòng khách chính là gia chủ Mạc gia, cũng là phụ thân của Mạc
Tuyết Lan, lẳng lặng ngồi ở phòng ở đại sảnh, sắc mặt có chút nóng nảy.
Hai năm trước, nữ nhi của hắn mạc danh kỳ diệu chết, người Quang Minh thánh điện nói, là Quân Mộ Khuynh làm, nhưng hai năm sau, Quang Minh thánh
điện lại nói, thần nói cho bọn hắn biết, Quân Mộ Khuynh cũng không phải
là hung phạm, hung phạm là người khác, hắn nghe nói Quân Mộ Khuynh tới
hoàng thành, liền lập tức chạy tới, hắn nhất định phải biết, là ai đã
giết nữ nhi của hắn.
Nếu như hắn biết, là ai làm, Mạc gia nhất định sẽ không bỏ qua cho người kia, nhất định sẽ không.
“Mạc gia chủ, thiếu gia cùng thiếu phu nhân nhà chúng ta đã tới.” Nô bá cười ha hả nói, thiếu gia tìm được thiếu phu nhân, là một chuyện vui vẻ biết bao.
Thiếu phu nhân?