Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 134: Chương 134: Hạ Độc




Đột nhiên có người xuất hiện, lại còn có chủ ý muốn giao dịch với Bính Hải Sa. Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên cả kinh, bốn mắt nhìn nhau. Thoáng tự định giá một chút, hai người cũng đã nhận ra người vừa xuất hiện là ai. Đây đúng là Dương Lâm người của Mộc Linh Đường, chứ còn ai nữa.Việc này khiến cho hai người cảm thấy vừa mừng vừa sợ

Không biết Dương Lâm có mục đích gì, nhưng đang trong tình thế bất lợi như thế này, hắn lại xuất hiện. Nếu không phải là hắn muốn giải vây, có ý muốn giúp đỡ hai người, quả thực không còn lý do gì để nghĩ đến. Mặc dù hai người đang bị thương, nhưng không vì thế mà không nhìn ra được tu vi của Dương Lâm. Tu vi của hắn bất quá chỉ là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai. Với thực lực như vậy, ở chỗ này, tùy tiện một kẻ Quỷ Linh Môn cũng có năng lực để đánh bại rồi.

Không hiểu thế nào, nhưng dù sao Dương Lâm cũng là đồng môn, hắn đã chủ ý ra mặt, hẳn là phải có thủ đoạn, hoặc chỗ dựa nào đó mới dám làm như vậy. Nếu không, hắn cũng chẳng có dại mà đâm đầu vào chỗ chết đâu ha.

Ý nghĩ trong đầu hai người cùng xoay chuyển, đều có những suy nghĩ tương tự nhau. Trần Hoài Minh hít vào một cái thật sâu, nhìn về phía Dương Lâm nói:

“Dương Lâm? Là ngươi? Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Thấy Trần Hoài Mình hỏi, Dương Lâm tùy ý quay lại, nhìn hắn mỉm cười hỏi ngược lại. “Ta ở chỗ này, không phải vì hai người sao?”

“Cái này…”

Nghe Dương Lâm hỏi vậy, Trần Hoài Minh không nói được gì thêm, âm thầm tự định giá một chặp. Đúng như hắn nghĩ, Dương Lâm quả thật vì mình mà hiện thân ở chỗ này, nhất thời trong lòng hắn dâng lên một cỗ nhiệt huyết, ánh mắt nhìn Dương Lâm tràn đầy cảm kích.

“Hai người yên tâm, đợi ta giao dịch xong với Hải Sa huynh, thì chúng ta sẽ an toàn rời khỏi chỗ này.” Dương Lâm lơ đễnh, quay sang liếc nhìn đám người Quỷ Linh Môn, cuối cùng nhìn thẳng vào Bính Hải Sa, khóe miệng nhếch lên, cười cười nói.

Nghe Dương Lâm nói vậy, Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên một lần nữa bốn mắt nhìn nhau, dường như không thể tin nổi vào mắt mình nữa. Không biết Dương Lâm sẽ lấy gì để giao dịch với đối phương, để hắn có thể buông tha cho hai người. Nhất thời không thể nghĩ ra là cái gì, bọn họ chỉ còn biết ở một chỗ lẳng lặng chờ kết quả xem thế nào.

Mà Bính Hải Sa nghe vậy, đôi lông mày nhíu lại, tự đánh giá một chặp, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi có cái gì muốn giao dịch với ta? Nếu thực có thể để cho ta động tâm, ta sẽ tựu như lời ngươi nói, sẽ để cho các ngươi an toàn rời khỏi chỗ này, nếu không thì…hắc hắc.”

Bính Hải Sa nói xong, tinh quanh trong hai mắt hắn lóe lên, ngầm gia hiệu cho đồng bọn chuẩn bị tùy thời có thể ra tay.

Có điều, cùng thời gian đó hắn lại không để tâm thấy, một luồng quỷ khí mờ nhạt, thoắt ẩn thoắt hiện, lượn lờ quanh người hắn. Thoáng cái lại chuyển hướng về ba tên đồng bọn khác của hắn. Cuối cùng, luồng quỷ khí này đến bên cạnh Dương Lâm thì dừng lại.

Như có cái gì đó truyền vào trong đầu mình, Dương Lâm đảo mắt, tinh quang trong mắt hắn lóe lên, lập tức đã phát hiện ra luồng quỷ khí thoắt ẩn thoắt hiện bên cạnh mình. Lúc này, khóe miệng hắn nhếch lên, thoáng cái sắc mặt trở lên nghiêm túc, nhìn Bính Hải Sa lạnh lùng nói: "Hải Sa huynh, thứ mà tiểu đệ muốn giao dịch với huynh nó đang nằm trên cổ của huynh đấy. Chỉ cần huynh rời khỏi chỗ này, thì nó sẽ không sao cả, nếu không thì...như thế nào, không cần tiểu đệ nói cho biết nữa a."

"Cái gì?"

...

"Cái gì?"

Dương Lâm vừa nói xong, không những đám người Quỷ Linh Môn và Bính Hải Sa cả kinh, mà ngay cả Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên cũng cùng một bộ dạng như vậy.

Cả đám trợn mắt há hốc mồm, nhìn nhìn Dương Lâm với ánh mắt không thể tin nổi. Cứ tưởng hắn đưa ra bảo vật gì để trao đổi, không nghĩ tới lại đưa ra cái điều kiện không hợp như vậy.

Trần Hoài Minh nắm chặt hai tay, bờ môi khẽ nhúc nhích truyền âm cho Đan Nhược Yên ở bên cạnh. Không biết hắn nói gì với nàng, nhưng vừa nghe xong, Đan Nhược Yên ngẩn người, nhìn về phía Dương Lâm với ánh mắt khó có thể tin nổi.

Bính Hải Sa thì giận tím mặt, sát khí nổi lên, gầm gừ tức giận nói:

“Tiểu tử đáng chết. Ngươi dám đem bổn thiếu gia ra làm trò cười cho thiên hạ sao? Hôm nay ta muốn đem ngươi rút hồn luyện phách.”

Nói xong, Bính Hải Sa khẽ vỗ vào bên không, hào quang lóe lên, trên tay hắn đã xuất hiện một cây đoản côn đen nhánh. Nhìn vào khí tức trên thanh đoản côn phát tán ra, thì là một pháp khí đỉnh giai trung phẩm. Không hổ là một trong thất đại thiên tài, vừa ra tay, đã xuất ra một pháp khí có phẩm chất cao như vậy.

Thấy đối phương lấy ra pháp khí, Dương Lâm sắc mặt khẽ đổi, vội lướt người về phía sau vài trượng. Thấy vậy, ba người còn lại của Quỷ Linh Môn cũng vội di chuyển theo, đem hắn cùng với hai người Trần Hoài Minh cùng vây vào bên trong. Đồng thời, một trong ba người mặt mày dữ tợn quát lớn: “Tiểu tử, còn muốn chạy.”

“Ai nói ta muốn chạy!”

Dương Lâm lùi về phía sau, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nhàn nhạt nói một câu.

Gặp tình cảnh này, Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên trong lòng như dậy sóng. Hai người cắn răng một cái, đi đến bên cạnh Dương Lâm tạo thành thế kiềng ba chân, tập chung cao độ chuẩn bị nghênh địch.

Dương Lâm thấy vậy, khóe miệng mỉm cười, nhìn vào khoảng không trước mặt lớn tiếng nói: “Sư đệ, theo tính toán, đệ cũng nên hiện thân thôi.”

“Hắc hắc! Đúng vậy, theo tính toán thì đệ cũng nên hiện thân thật, nếu không lại có người tới lúc chết vẫn là con ma hồ đồ a.” Dương Lâm vừa dứt lời, thì một giọng nói tiêu sái vang lên. Đồng thời không gian trước hắn không xa, một hồi vặn vẹo, thân hình của Diệp Khôn liền xuất hiện, với bộ dáng tươi cười nhìn vào Bính Hải Sa.

“Ngươi…”



“Là ngươi!”

Lại một tràng kinh hô nữa vang lên, Bính Hải Sa mặt như ngốc trệ, kinh ngạc nhìn người vừa xuất hiện. Tuy nhiên, hắn cũng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, thần thức vội thả ra, thăm dò đối phương.

“Cái gì? Luyện Khí Kỳ đại viên mãn?”

Thần thức của hắn vừa đảo qua người Diệp Khôn, trong lòng cả kinh hô lên. Đồng thời, pháp lực toàn thân được điều động đến tình trạng đỉnh điểm, đề phòng người ở trước mặt.

“A! Pháp lực của ta? Sao lại như thế này?” Có điều, Bính Hải Sa vừa điều động pháp lực xong, đột nhiên hét lên một tiếng, vẻ mặt sợ hãi đến cực điểm. Toàn thân không tự chủ được, vội bước về phía sau vài bước.

“Ha ha! Có phải pháp lực của ngươi mất hết rồi không? Ngươi đã trúng phải Thiên Chu Cốt Độc, hôm nay đừng có mơ mà rời khỏi chỗ này.” Diệp Khôn vẫn bộ dạng tươi cười, nhìn Bính Hải Sa nói.

“Trúng độc? Ta…”

“A! Pháp lực của ta cũng mất hết.”



Diệp Khôn vừa nói xong, bên tai hắn cũng nghe được những tiếng kinh hô của ba người Quỷ Linh Môn ở bên cạnh. Trên mặt của bọn họ, ai lấy đều sợ hãi đến cực điểm.

“Thế nào? Cảm giác mất hết pháp lực thoải mái chứ?” Diệp Khôn vẫn không để ý, liếc mắt nhìn đám người Quỷ Linh Môn một cái, nhàn nhạt nói một câu.

“Ngươi…ngươi…từ lúc nào đã hạ độc bọn ta?” Sắc mặt của Bính Hải Sa sợ hãi đến cực điểm, nhìn Diệp Khôn với ánh mắt kiếp sợ, lắp bắp nói.

“Đúng vậy! Có nói cho các ngươi biết cũng không sao. Lúc các ngươi nói chuyện với Dương sư huynh, chính là lúc ta đã âm thầm hạ độc trên người các ngươi.” Diệp Khôn nhìn về phía Dương Lâm rồi tùy tiện nói một câu.

“Thật sự là cao… rất cao tay, ẩn nặc thuật của ngươi quả nhiên lợi lại, đến bên cạnh ta mà ta không hề hay biết. Có điều, nếu muốn lấy mạng ta, thì như vậy vẫn chưa đủ.” Bính Hải Sa hít vào một ngụm khí lạnh, nói một câu.

Nói xong, cả người hắn lục quang nổi lên, kích bắn về phía sau, lấy tốc độ rất nhanh bỏ chạy.

“A! Như vậy mà vẫn còn có thể chạy. Tên này thực không đơn giản. Xem ra vừa rồi hắn chỉ là giả vờ, thực không thể coi thường anh hùng trong thiên hạ được. Sư huynh, ở chỗ này các ngươi tự sử lý, ta đuổi theo hắn, không thể để hắn sống mà ra khỏi chỗ này được.” Đột nhiên Bính Hải Sa bỏ chạy, Diệp Khôn cả kinh, thì thào tự nói một câu. Sau đó quay sang Dương Lâm phân phó. Cũng không đợi Dương Lâm nói gì, toàn thân hắn thanh quang nổi lên, nhằm hướng đối phương vừa bỏ chạy đuổi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.