Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 133: Chương 133: Giúp Đỡ Giải Nguy




Phía trên một hồ nước nhỏ rộng hơn năm mươi trượng, hai đạo độn quang một thanh, một hồng từ xa kích bắn tới, xoay quanh một vòng rồi dừng lại trên không, theo đó hào quang thu lại liền xuất hiện hai bóng người. Hai bóng người này đúng là Diệp Khôn và Dương Lâm.

"Sư huynh, huynh cảm thấy thế nào? Chỗ này đã là khu vực trung tâm của tầng ba rồi, chúng ta cũng mất hơn một ngày trời loanh quang ở đây, nhưng cũng chẳng có thu hoạch được gì." Diệp Khôn đem ánh mắt khó hiểu, liếc nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, rồi quay sang Dương Lâm ở bên cạnh hỏi.

Dương Lâm nghe vậy, biểu hiện so với Diệp Khôn cũng chẳng khác là mấy, cười khổ nói: "Theo ta thì chúng ta lên trực tiếp tiến nhập vào tầng bốn thì hơn. Có lẽ ở tầng ba này những thứ cần tìm, đã bị người khác lấy đi hết rồi."

"Ân! Đệ cũng đang có ý định đấy, vậy chúng ta đi thôi." Diệp Khôn gật đầu, nói một câu. Sau đó xác định phương hướng, toàn thân thanh quang nổi lên, hóa thành một đạo thanh quang kích bắn đi.

Dương Lâm thấy vậy, cũng không có ý kiến gì thêm, hóa thành một đạo hồng quang, đuổi theo Diệp Khôn.

***

Trên một bãi đất trống, phía trước một thạch động ăn sâu vào trong vách núi. Một thiếu niên và một nữ tử đang dựa lưng vào nhau, sắc mặt của hai người có chút tái nhợt, trên khóe miệng còn rỉ ra một vệt máu chưa khô, xem ra bị thương cũng không nhẹ, khí tức của hai người cũng cực kỳ suy yếu.

Mà dưới chân hai người có năm cái xác nằm ngổn ngang. Nhìn vào y phục trên những cái xác, thì là hai phe khác nhau.

Lúc này, hai người đang bị bốn thanh niên bao vây lại vào trong, bốn người này trên mặt tràn đầy sát ý. Trong đó, một thanh niên với vẻ mặt gian xảo, có tu vi cao nhất, đạt tới Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, ba người còn lại, hai người có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng mười ba, còn lại một người tu vi thấp nhất cũng là Luyện Khí Kỳ tầng mười hai.

Không khí đang ở vào trạng thái im lặng, đột nhiên thanh niên có vẻ mặt gian sảo cười lớn, nhìn hai người ở giữa lạnh lùng nói: "Thế nào, hai người các ngươi còn không chịu buông tay chịu trói, chẳng nhẽ còn muốn bọn ta ra tay?"

"Hừ! Bó tay chịu trói? Đừng có nằm mơ, cùng lắm thì bổn thiếu gia liều mạng với các ngươi. Nhược Yên, ta sẽ ngăn bọn chúng lại, muội hãy chạy đi trước, tìm mấy vị sư huynh đệ tới giúp đỡ." Nghe đối phương nói vậy, thiếu niên lấy tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, hừ lạnh một tiếng nói.

"Hắc hắc! Chạy? Trần Hoài Minh khẩu khí ngươi cũng lớn a. Với tình trạng của ngươi bây giờ, lo cho bản thân còn không nổi, lại còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thật nực cười. Hay là thế này đi, Đan Nhược Yên, chỉ cần ngươi chịu theo bổn thiếu gia về Quỷ Linh Môn làm lô đỉnh cho ta. Ta sẽ động lòng từ bi tha cho hai người một mạng, ngươi thấy thế nào?" Thanh niên với vẻ mặt gian xảo, phá lên cười, rồi liếc nhìn thiếu nữ một cái, lơ đễnh nói.

"Bính Hải Sa, tên tiểu nhân đê tiện, ngươi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga sao? Hôm nay bổn thiếu gia có chết cũng phải lấy được mạng của ngươi." Trần Hoài Minh nghe giọng điệu bẩn thỉu của đối phương, trong lòng tràn đầy hận ý, lạnh lùng nói.

"Sư huynh, đối với loại người như hắn không cần nhiều lời. Đánh thì đánh, cùng lắm thì liều cái mạng nhỏ này, có chết cũng phải kéo theo bọn chúng." Trần Hoài Minh vừa nói xong, ở bên cạnh Đan Nhược Yên căm phẫn, lạnh nhạt nói.

"Hừ! Tốt! Tốt!... Các ngươi rượu mời không muốn uống, lại muốn uống rựu phạt.Nếu đã vậy, thì đừng trách bổn thiếu gia vô tình." Bính Hải Sa hừ lạnh một tiếng, nói.

...

Cùng một thời gian, trên một mỏm đá cách đó không xa, có hai bóng người thoắt ẩn thoắt hiện đang chậm rãi tiến lại gần.

Hai bóng người này đúng là Diệp Khôn và Dương Lâm.

Hai người tiến vào tầng thứ tư, mới đi được hơn một dặm thì nghe thấy tiếng oanh kích của pháp khí va chạm nhau ở khu vực trung tâm. Biết là có người đang đánh nhau. Lúc đấy, Diệp Khôn đã nảy ra ý định sẽ ở một bên quan sát, đợi cho hai bên đánh nhau tới mức lưỡng bại câu thương, khi đó hắn sẽ ra tay làm ngư ông đắc lợi.

Vì vậy, Diệp Khôn hội ý với Dương Lâm, rồi hai người tới chỗ đang xảy ra đánh nhau, thi triển ẩn nặc thuật, nén nút ở một bên quan sát. Có điều, hai người không nghĩ tới, một trong hai phe đang đối đầu nhau lại là đồng môn với mình. Hơn nữa, địa vị cũng không phải tầm thường.

"Sư đệ, hai người kia đúng là Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên. Bọn họ đang bị đám người Quỷ Linh Môn, do Bính Hải Sa cầm đầu vây công. Tình trạng của hai người họ xem ra không ổn, đệ xem, chúng ta có nên ra tay giúp đỡ không?" Dương Lâm thấy hai người Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên bị vây công, tình thế không ổn, vội quay sang hỏi ý kiến của Diệp Khôn.

Từ lúc được Diệp Khôn ra tay cứu một mạng, lại biết được thực lực của hắn thật khủng bố, trong lòng Dương Lâm lúc đấy đối với Diệp Khôn rất kính sợ. Tự nhiên về sau, không biết từ lúc nào Dương Lâm đã coi Diệp Khôn là thủ lĩnh, hết thảy việc gì cũng hỏi qua hắn, và để hắn làm chủ.

Mà Diệp Khôn đối với việc này, cũng không có ý kiến gì phản đối, sở dĩ hắn thuận theo như vậy cũng là lẽ tự nhiên, đúng với tiêu chuẩn của tu tiên giới 'cường giả vi tôn', người có thực lực, thì có thể nắm bắt và quyết định tất cả.

Nghe Dương Lâm hỏi vậy, Diệp Khôn âm thầm suy nghĩ, tự đánh giá một hồi, sau đó quay ra nói: "Đã là đồng môn, thì chúng ta cũng nên giúp họ một tay, dù sao hai người này danh khí không tệ, cũng không phải là kẻ xấu. Có điều, chúng ta cũng nên cẩn thận một chút."

Nói rồi, Diệp Khôn khẽ lật bàn tay, một bình nhỏ màu đen liền xuất hiện trong tay hắn. Sau đó, hắn cầm bình nhỏ đưa qua cho Dương Lâm nói: "Đây là Thiên Chu Cốt Độc, huynh cầm lấy để phòng thân. Chút nữa huynh hãy ra gây sự chú ý của chúng, đệ sẽ âm thầm đến bên cạnh hạ đôc. Nhưng huynh cũng phải cẩn thận, nếu như có biến cố, thì tốt nhất là vừa đánh vừa chạy. Có cơ hội huynh hãy xử lý tên yếu nhất trong số chúng, còn lại để cho ta."

Dương Lâm tiếp nhận bình độc dược, cũng không nói gì thêm. Sở dĩ Diệp Khôn phân phó như vậy, hẳn là đã có tính toán rồi. Vì vậy, hắn cũng không lo lắng lắm.

"Vậy ta đi trước. Đệ hãy cẩn thận." Nói rồi, toàn thân Dương Lâm mờ nhạt đi, biến mất không thấy đâu nữa.

Tiếp đó, Diệp Khôn lấy ra một bình nhỏ khác, bên trong có đựng Thiên Tru Cốt Độc, rồi toàn thân cũng mờ dần, không thấy đâu nữa.

...

Bính Hải Sa cười rộ lên, trên mặt hiện rõ vẻ tàn khốc, cánh tay hắn khẽ vẫn, ra hiệu cho ba người còn lại cùng nhau xuất thủ. Ba người nhận được lệnh, trên mặt hiện lên vẻ hung ác, không ai bảo ai đồng thời đều hướng pháp khí vào Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên tấn công.

Có điều, bọn họ còn chưa kịp phát động công kích, đột nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên, khiến cho những người ở đây đều cả kinh.

"Các vị, chậm đã!"

Vừa dứt lời, không gian cách đó khoảng mười trượng, một hồi vặn vẹo, một thiếu niên tướng mạo tao nhã liền xuất hiện, đem ánh mắt đảo qua những người ở đây một lượt, khẽ cười nói.

"Đây hẳn là Bính Hải Sa huynh cùng với mấy vị đệ tử Quỷ Linh Môn rồi.Tại hạ Dương Lâm, đệ tử Ngũ Hành Phái."

"Hắc hắc. Ta còn tưởng nhân vật nào lợi hại tới đây, hóa ra chỉ là một con chuột nhắt của Ngũ Hành Phái nữa tới nạp mạng." Thấy người xuất hiện tu vi cũng chỉ đạt Luyện Khí Kỳ tầng mười hai. Bính Hải Sa cười lớn, châm biếm nói.

Dương Lâm nghe vậy, không hề giận dữ, tinh quang trong mắt hắn lóe lên, mỉm cười gằn giọng nói: "Hải Sa huynh nói đùa, tiểu đệ vẫn còn chưa muốn chết. Tiểu đệ xuất hiện chỗ này, cũng chỉ là muốn làm một cái giao dịch mà thôi. Không biết Hải Sa huynh thấy thế nào?"

" Cái gì? Giao dịch?" Bính Hải Sa nghe vậy, nhất thời nghi hoặc hô lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.