Nghịch Thiên Tu Tiên

Chương 132: Chương 132: Thất La Thảo




Thời gian không biết trải qua bao lâu, Diệp Khôn thở ra một ngụm trọc khí, sắc mặt có chút khởi sắc hơn khi nãy, khí tức trên người cũng ổn định lại rất nhiều.

Hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn sang Dương Lâm ở bên cạnh, sắc mặt biểu hiện rất khó coi. Không nghĩ đến, cho tới lúc này, Dương Lâm vẫn một bộ mặt ngây ngốc đang nhìn mình, ngay đến cả cái chớp mắt cũng không thấy.

Diệp Khôn thấy vậy, mặt mày nhăn nhó, ho khan một tiếng, cười khổ nói: " Sư huynh, ngươi không bị sao chứ?"

Nghe thấy giọng nói của Diệp Khôn truyền vào lỗ tai, Dương Lâm giật mình, tỉnh lại trong cơn mê, ánh mắt lâm ly vội nói: "A! Ta không có gì. Ngược lại là sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Diệp Khôn thoáng nghĩ ngợi, gật đầu : " Đệ không sao! Chỉ tổn thương chút nguyên khí thôi! Còn huynh, độc tính của Thiên Chu Cốt Độc thế nào rồi?"

Nhắc đến Thiên Chu Cốt Độc, Dương Lâm oán hận nói: "Tuy độc này không gây chết người, nhưng độc tính của nó rất bá đạo. Nếu không có thuốc giải, không có pháp lực, ta chẳng khác gì là một phàm nhân cả, sẽ chẳng làm được việc gì."

Nói xong, Dương Lâm thở dài, nhìn sang Diệp Khôn với vẻ mặt thật ảo lão.

Trầm mặc một lúc, đột nhiên hai mắt Dương Lâm sáng lên, nhìn thẳng vào mắt Diệp Khôn nói:

"Đúng rồi sư đệ, ta thật không ngờ thực lực của đệ lại mạnh đến như vậy? Chỉ một chiêu, là có thể giết được cùng giai tồn tại rồi. Ta nghĩ mãi không ra, tại sao khí tức của đệ lúc chém giết Mã Độc Nha lại khủng bố như vậy, theo linh áp đó cũng phải tương đương với cao thủ Trúc Cơ Kỳ rồi. Trong khi đó, rõ ràng đệ chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, tuy với tu vi của đệ cũng có thể coi là đã bước một chân vào Trúc Cơ rồi, nhưng vẫn không thể có linh áp của Trúc Cơ đâu a. Còn nữa, nếu ta đoán không nhầm, trước khi vào phái đệ hẳn là một kiếm tu a?"

Nghe Dương Lâm hỏi vậy, Diêp Khôn sớm đã nghĩ qua việc này, nhưng điều khiến hắn bất ngờ chính là Dương Lâm lại nhìn ra được manh mối của Vạn Kiếm Quyết và ngộ nhận hắn là kiếm tu. Nhất thời hắn tỏ ra kinh ngạc, quên cả trả lời.

Ở tu tiên giới, những người biết về kiếm tu hiện tại có thể nói là rất ít. Nếu có, cũng đều là các bậc tiền bối cao nhân. Người biết đã ít, người nhận biết được lại còn ít hơn. Diệp Khôn cũng đã tham khảo qua rất nhiều điển tịch, cộng thêm chính mình tu luyện, mới biết một chút manh mối về kiếm tu. Thật khó tin, Dương Lâm ở chỗ này lại nhìn ra được, phải chăng hắn xảo hợp đã đọc qua điển tịch nào đó.

Tuy là nghĩ vậy, nhưng cũng không phải là chỉ cần đọc qua điển tịch, là có thể chỉ nhìn qua một lần sẽ nhận ra được ngay. Bởi lẽ, có nhiều thần thông của tu sĩ dùng kiếm thi triển ra, nhìn bề ngoài cũng khá giống với một kiếm tu thi triển. Trừ khi là người trong nghề, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được.

Đem mối nghi hoặc trong lòng, Diệp Khôn nửa thật, nửa giả vừa giải thích, vừa hỏi: "Không dấu gì Dương huynh, sở dĩ khí tức của đệ tăng vọt như vậy, là do đệ dùng bí thuật độc môn, nhất thời đề cao khí tức. Mục đích là để cho đối phương phương trong khoảng thời gian ngắn bị phân tâm, dẫn đến sợ hãi. Lúc đó, đệ dùng đòn sét đánh, đánh bại đối phương như huynh đã thấy đấy. Ngược lại, đệ lại rất hiếu kỳ tại sao huynh lại nhìn ra được đệ là kiếm tu?"

Nghe Diệp Khôn giải thích xong, Dương Lâm liên tục gật đầu, suy nghĩ một hồi nói: " Không ngờ đệ thật sự là kiếm tu, thảo nào thực lực lại mạnh như vậy. Với tu vi của đệ hiện tại, đừng nói là Mã Độc Nha, mà ngay cả Trần Hoài Minh đệ cũng thừa sức đả bại hắn đấy. Nghe nói, kiếm tu hưng thịnh ở thời kỳ thượng cổ, thực lực của họ rất mạnh so với đồng giai tu sĩ như bọn ta. Ta nhìn ra được đệ là một kiếm tu, cũng bởi vì trước đây ta cũng có kết giao được một vị bằng hữu cũng là kiếm tu như đệ. Nhưng luận về thực lực, thì đệ hơn hẳn vị bằng hữu kia của ta. Xem ra, kiếm quyết đệ tu luyện cũng không phải là một kiếm quyết tầm thường a."

Ngừng một chặp, Dương Lâm nhìn Diệp Khôn với ánh mắt hâm mộ, nói tiếp: " Ta cũng không thể tưởng tượng nổi, đệ lại có một bí thuật đề cao khí tức của mình lên cảnh giới cao hơn như vậy. Nó thực sẽ giúp đỡ rất nhiều trong lúc đối địch, thực sự là rất tốt."

"Ồ! Thì ra là như vậy! Đệ cũng may mắn mới học được bí thuật đó thôi, tuy nhiên, khi thi triển ra, đệ cũng phải trả một cái giá cũng tương đối đấy." Diệp Khôn ồ lên một tiếng, nói.

Dương Lâm nghe xong, khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Một lúc sau, hắn nghe Diệp Khôn hỏi.

"Phải rồi, Dương huynh. Kẻ hồi nãy lai lịch thế nào vậy? Tại sao huynh lại bị trúng độc, và bị hắn đuổi giết nữa?"

Dương Lâm nghe xong, thở dài một tiếng, nhớ lại nói: " Hắn chính là Mã Độc Nha người của Thiên Linh Giáo, cũng là nhị đệ tử của Hà Lão Ma, trưởng lão Thiên Linh Giáo. Trong lúc bị truyền tống vào đây, ta và hắn bị truyền tống tới cũng một chỗ. Sau đó, chúng ta chia làm hai hướng khác nhau rời đi, đi được khoảng mười dặm, ta phát hiện ra một mảng thực vật trong rừng, có đến mười gốc Thất La Thảo cùng ở một chỗ. Hơn nữa, ta xem xét qua, không hề có yêu thú nào canh gác. Lúc đó, ta mừng như điên, đang định thu số Thất La Thảo kia vào. Đột nhiên Mã Độc Nha xuất hiện, lúc đó ta mới biết, hóa ra tên này từ đầu đến cuối ẩn nặc bám theo ta. Vừa lúc ta phát hiện ra Thất La Thải, hắn liền xuất hiện và đòi lấy toàn bộ mười gốc Thất La Thảo kia. Ta không chịu, nên đã đánh nhau với hắn một trận, cuối cùng vì ta tu vi không bằng hắn, đánh không lại, đành cắn răng để lại cho hắn chỗ Thất La Thảo. Để an toàn rời đi, trước đó ta đã bắt hắn phát thệ tâm ma, để cho ta rời đi, không gây khó dễ cho ta nữa. Hắn đã đồng ý phát thệ, sau đó ta rời đi. Nhưng thật không ngờ, hắn đã hạ Thiên Chu Cốt Độc vào ta lúc nào không hay. Và hắn đã đuổi theo ta một đường tới chỗ này, sau đó thì đệ đến cứu ta..."

Nói xong, Dương Lâm nhìn về phía xa xa, trên mặt thoáng hiện nét tức giận lẫn nuối tiếc.

"A! Thất La Thảo? Đây đúng là một trong hai chủ dược liệu quan trọng để luyện chế Trúc Cơ Đan. Thảo nào cái tên Mã Độc Nha kia lại muốn giết huynh giệt khẩu. Hắn sợ huynh đem tin tức hắn có được Thất La Thảo cho người khác biết đây mà." Diệp Khôn kinh ngạc hô lên, trong lòng mừng thầm nói.

"Đúng vậy! Chính là vì mấy gốc Thất La Thảo đó, nên mới khiến ta thành ra thế này." Dương Lâm sót xa, nhàn nhạt nói.

"Vậy là toàn bộ Thất La Thảo đều nằm trong tay hắn?" Diệp Khôn quay người lại đằng sau, nhìn vào khoảng không chỗ khi nãy Mã Độc Nha bị Tiên Kiếm chém chết, trong miệng thì thào nói.

Sau đó, Diệp Khôn đem thần thức thả ra, tỉ mỉ tìm tòi bên dưới mặt đất một hồi.

Đột nhiên, hai hàng lông mày Diệp Khôn nhướng lên, cánh tay hướng về một chỗ phía xa dưới đất phất một cái. Lập tức, một đạo lục quang từ dưới mặt đất bay vụt vào trong lòng bàn tay của hắn.

Lục quang thu lại, trong lòng bàn tay của Diệp Khôn xuất hiện một cái túi trữ vật, đây đúng là túi trữ vật của Mã Độc Nha, khi hắn bị Tiên Kiếm chém chết đã rơi xuống.

Thấy Diệp Khôn cầm túi trữ vật của Mã Độc Nha trên tay, Dương Lâm tỏ ra vui mừng. Nếu túi trữ vật của Mã Độc Nha ở đây, chắc chắn sẽ có thuốc giải.

Mã Độc Nha đã chết, vì vậy Diệp Khôn cũng chẳng tốn sức là mấy,đem khí tức của hắn trên túi trữ vật lau đi sạch sẽ.

Diệp Khôn đưa thần thức vào bên trong túi trữ vật, một khắc sau, thần thức của hắn thu lại, trên mặt toát lên vẻ tươi cười. Hắn đã xác định, bên trong túi trữ vật quả nhiên có mười gốc Thất La Thảo, được đặt trong mười cái hộp gỗ rất tốt.

Sau đó, cánh tay Diệp Khôn khẽ lật, một viên thuốc nhỏ bằng đầu ngón chân cái xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn. Rồi hắn cầm viên thuốc ném qua cho Dương Lâm mỉm cười nói.

" Đây là thuốc giải của Thiên Chu Cốt Độc, huynh hãy dùng nó ngay a!"

"Tốt quá rồi! Đa tạ sư đệ !" Chụp lấy viên thuốc vào trong tay, Dương Lâm vui mừng nói, rồi bỏ viên thuốc vào trong mồm nuốt xuống.

"Ha ha. Là huynh đệ với nhau, huynh cần gì nói những lời khách khí như vậy chứ!"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.