Mã Độc Nha gặp tình cảnh này, trong lòng cả kinh vội lùi ra xa hơn chục trượng, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Đạo hắc mang kia nhìn như tầm thường, nhưng đó chính là một bí thuật độc môn mà hắn đã tu luyện tới mức đại thành, chuyên dùng để ám toán người
khác. Từ khi hắn bước vào con đường tu tiên đến giờ, dựa vào nó, cùng
với Thiên Chu Cốt Độc, hắn đã chém giết rất nhiều cùng giai tồn tại,
cũng đã có tiếng gần xa.
Nhưng vừa rồi, hắn không thể tưởng tượng nổi, chỉ với một đạo kiếm khí
rất nhỏ đã nhẹ nhàng hủy đạo hắc mang kia. Có thể nói, thực lực của
người ra tay hơn hẳn hắn rất nhiều.
Nghĩ thoáng qua, Mã Độc Nha hít vào một ngụm khí lạnh, âm thầm sợ hãi.
Nhất thời, hắn không nói được gì, cứ lẳng lặng đứng một bên quan sát. Dù sao người đến thực lực có mạnh hơn hắn, tu vi cũng chỉ đạt tới Luyện
Khí Kỳ đại viên mãn mà thôi. Nghĩ vậy, nên hắn nén lại sự sợ hãi trong
lòng, chờ xem rốt cuộc người đến là ai.
Mà Dương Lâm thì ngược lại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đột nhiên
được cứu mạng, trong lòng hắn thoáng hiện lên vui mừng. Còn hơn thế nữa, khi hắn nghe thấy giọng nói kia, nét mặt trắng bệch của hắn đột nhiên
có chút thay đổi, mừng như điên liếc nhìn bốn phía hét lớn: "Sư đệ, mau
cứu ta."
Dương Lâm vừa nói xong, không gian cách chỗ hắn gần một trăm trượng về
bên phải, một hồi vặn vẹo, hào quang chớp lên một cái, liền xuất hiện
một thiếu niên dung mạo tầm thường, vận bộ đồ màu xám, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Mã Độc Nha.
Trên người thiếu niên toát lên một luồng kiếm khí bức người, bên ngoài
thân thiếu niên mơ hồ còn ẩn hiện hư ảnh một thanh Tiên Kiếm sắc bén dị
thường. Uy áp trên người hắn tỏa ra, khiến cho Mã Độc Nha và Dương Lâm ở xa như thế mà cũng cảm giác được một cỗ áp lực lớn, khiến cho cả hai
nhất thời hít thở không thông.
Thiếu niên này không phải ai khác, hắn chính là Diệp Khôn.
Theo tinh điểm trên quang cầu, Diệp Khôn đề cao pháp lực đến cực hạn, lấy tốc độ nhanh nhất mà hắn có thể hướng về chỗ này.
Khi gần tới nơi, phát hiện Dương Lâm và Mã Độc Nha đang đối thoại với
nhau, Diệp Khôn không vội ra tay, liền thi triển ẩn nặc thuật ở một bên
quan sát, hắn cũng không quên, lập tức thi triển Nhân Kiếm Hợp Nhất,
tinh thần đề cao đến cực điểm, tùy thời có thể phát động công kích ứng
cứu cho Dương Lâm.
Mặc dù ẩn nặc thuật của hắn học từ U Minh Quỷ Sát Công lợi hại hơn hẳn
bình thường, nhưng hắn cũng chỉ lặng lẽ tiến đến, giữ một khoảng cách
nhất định, mà không có tiến lại gần.
Đợi cho đến lúc Mã Độc Nha hạ sát thủ với Dương Lâm, ấn định thời gian
chuẩn xác, Diệp Khôn đã xuất ra một luồng kiếm khí triệt tiêu đòn tấn
công của đối phương, giải cứu cho Dương Lâm thoát được một kiếp.
Diệp Khôn chuyển ánh mắt nhìn sang Dương Lâm, thấy rõ bộ dạng thảm hại
của hắn, hai mắt hơi nhíu lại, khẽ gật đầu với Dương Lâm một cái. Sau
đó, chân phải Diệp Khôn bước ra một bước, thi triển mã bộ lướt về phía
trước, chớp mắt đã đứng trước mặt Dương Lâm.
"Sư huynh, ngươi thế nào rồi?" Nhìn qua Dương Lâm, Diệp Khôm ân cần hỏi.
"Không sao! May mà đệ đến kịp thời, nếu không thì..." Dương Lâm sắc mặt tái nhợt, gắng gượng nhăn mày thều thào nói.
Không đợi cho Dương Lâm nói hết câu, Diệp Khôn khoát tay chặn lại, đồng
thời lấy trong người ra hai bình đan dược, ném cho Dương Lâm nói: "Huynh không sao là tốt rồi, ta nghe được huynh trúng Thiên Chu Cốt Độc gì đó, trước hết huynh dùng chỗ đan dược này, tạm thời khôi phục lại chút pháp lực rồi nói sau. Còn tên này, thì cứ để ta giải quyết."
"Được! Sư đệ nên cẩn thận!" Nghe Diệp Khôn nói vậy, Dương Lâm cũng không có biểu hiện gì khác, khẽ gật đầu nói một câu. Sau đó, cũng không cần
biết bên trong hai bình đan dược là loại nào, dốc ra mỗi bình một viên
cho vào mồm nuốt xuống, rồi hai mắt nhắm lại, bắt đầu hấp thu dược lực.
Diệp Khôn thấy vậy, trong lòng cảm thấy an tâm.
Sau đó, Diệp Khôn quay sang nhìn chằm chằm vào Mã Độc Nha, thần thức của hắn khẽ đảo qua người hắn, phát hiện đối phương chỉ đạt tới Luyện Khí
Kỳ tầng mười ba, vẫn thấp hơn hắn một cái tiểu tiểu cảnh giới. Nét mặt
hắn khẽ giãn ra, đồng thời khí tức trên người hắn được bộc lộ toàn bộ ra bên ngoài, khiến cho đối phương càng thêm sợ hãi hơn.
"Ngươi...ngươi...tu sĩ Trúc Cơ Kỳ...Làm sao có thể? Không đúng, rõ ràng
cảnh giới của ngươi chỉ là Luyện Khí Kỳ đại viên mãn...Tại sao lại có
linh áp của Trúc Cơ...?" Trong lúc Diệp Khôn thả thần thức đảo qua cơ
thể Mã Độc Nha, hắn cũng làm tương tự như vậy. Vừa phát hiện đối phương
tu vi hơn mình một chút, trong lòng có chút phiền muộn, tuy nhiên, hắn
cũng không lo lắng cho lắm. Dù sao, hắn cũng đã từng giao thủ qua với tu sĩ Luyện Khí Kỳ đại viên mãn, nếu không địch lại, dựa vào thủ đoạn của
mình hắn cũng tự tin có thể chạy trốn. Nhưng ý nghĩ chỉ vừa thoáng hiện
qua, thì Diệp Khôn đã thả ra toàn bộ khí tức khủng bố, khiến cho hắn lắp bắp kinh hãi, như không thể tin nổi, thần thức của hắn đảo qua đảo lại
trên người Diệp Khôn vài lần, thấy hắn vẫn ở cảnh giới Luyện Khí, không
khỏi tỏ vẻ sợ hãi lẫn nghi hoặc.
"Hừ! Muốn biết, thì ngươi xuống âm tào địa phủ mà hỏi..." Dứt lời, toàn
thân Diệp Khôn hào quang đại thịnh, hư ảnh Tiên Kiếm vốn ẩn ẩn hiện hiện trên người, lúc này theo hào quang chói lọi, hiện ra rõ ràng như là
thực thể. Từ ngoài nhìn vào, không còn nhìn thấy thân ảnh của Diệp Khôn
đâu nữa, mà chỉ thấy một thanh Tiên Kiếm sắc bén, với một luồng kiếm khí khủng khiếp lạnh thấu xương tản mát ra xung quanh.
Mã Độc Nha thấy cảnh này, sâu trong nội tâm run lên một cái, hắn không
tưởng tượng nổi, đối phương là thứ gì mà mạnh khủng bố đến như vậy, nếu
một kiếm kia chém xuống, thì hắn có mười cái mạng cũng không đỡ nổi, nếu không chạy, thì chỉ có con đường chết.
Hoảng sợ đến cực điểm, không suy nghĩ nhiều, Mã Độc Nha liên tục đánh ra vài đạo pháp quyết, đủ loại linh quang hộ thể hiện ra, bao bọc lấy
người hắn vào trong. Theo đó, toàn thân hắn hắc khí nổi lên, hóa thành
một đạo hắc quang lấy tốc độ nhanh nhất có thể, kích bắn về phía sau
chạy trốn.
"Chạy? Ngươi nghĩ chạy được sao?"
Thấy hành động của Mã Độc Nha, từ bên trong Tiên Kiếm truyền ra một giọng nói lạnh như băng, theo sau đó là một tiếng "Chém!"
vang lên.
Suy nghĩ và động tác của Mã Độc Nha tuy rất nhanh, có điều Tiên Kiếm còn nhanh hơn. Đạo hắc quang vừa chớp lên một cái, mới đi được một trượng,
thì Tiên Kiếm từ phía sau, lấy tốc độ nhanh như chớp, chém thẳng lên đạo hắc quang.
"Phốc...phốc..." Vài tiếng rất nhẹ nhàng vang lên, đạo hắc quang bị Tiên Kiếm chém ra làm hai, đem toàn bộ linh quang hộ thể chém nát như chém
đậu hũ. Mã Độc Nha ở bên trong không kịp kêu lên một tiếng, chỉ trong
nháy mắt bị luồng kiếm khí khủng bố nuốt trọn vào trong, hình thần câu
diệt, biến mất khỏi thế gian.
Ngay sau đó, chớp mắt một cái, Tiên Kiếm liền biến mất, toàn bộ kiếm khí đều triệt tiêu không còn chút nào. Theo đó, thân hình Diệp Khôn lảo đảo hiện ra, ngã nhào xuống đất, sắc mặt trắng bệnh, miệng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người cũng giảm đi không ít.
Vừa rồi, vì không muốn dây dưa với Mã Độc Nha, Diệp Khôn đã thi triển
tầng thứ hai của Vạn Kiếm Quyết, Nhân Kiếm Hợp Nhất, một chiêu lấy mạng
của đối phương.
Sở dĩ hắn quyết đoán như vậy, cũng là sợ nếu dây dưa với đối phương,
không cẩn thận sẽ dẫm lên vết xe đổ của Dương Lâm, sẽ bị đối phương hạ
độc, đến lúc đó, thì hậu quả sẽ không lường được. Cho nên Diệp Khôn vừa
ra tay, đã sử dụng ngay Nhân Kiếm Hợp Nhất, chiêu mạnh nhất mà hắn có
thể miễn cưỡng ra tay.
Có điều, hắn cũng phải trả cái giá đắt vì việc này, nên bị cắn trả,
nhưng xem ra, việc này cũng đáng. Xét cho cùng, với tu vi của hắn hiện
tại, vẫn chưa đủ để tu luyện tầng thứ hai Vạn Kiếm Quyết, nhưng dựa vào
khí tức, và cường độ thân thể của hắn mới miễn cưỡng luyện thành. Cũng
chính vì vậy, khi sử dụng Nhân Kiếm Hợp Nhất, bởi tu vi chưa đủ, nên mới bị cắn trả như vậy.
Lôm côm bò dậy, Diệp Khôn đưa tay lau đi vệt máu trên khóe miệng, đồng
thời lấy ra một vốc đan dược, cũng không để ý là những loại nào cho cả
vào mồm nuốt xuống, hai chân thu laị xếp bằng, bắt đầu vận khí trị
thương.
Từ lúc Diệp Khôn ra tay, cho đến khi giết được Mã Độc Nha bất quá chỉ
trong vòng vài nhịp thở. Tuy nhiên, thanh thế thật kinh người, khiến cho Dương Lâm đang ngồi nhắm mắt trị thương bên cạnh cũng phải mở mắt ra
xem.
Tận mắt chứng kiến cảnh Diệp Khôn chém giết Mã Độc Nha, chỉ bằng một
chiêu uy lực rất khủng bố. Dương Lâm toàn thân ngây dại, quên cả việc
vận khí trị thương, với một bộ mặt ngốc trệ nhìn Diệp Khôn không nói
lên lời, ẩn sâu trong mắt hắn biểu hiện thấy rõ sự sợ hãi đến cực điểm.