Diệp Khôn thở dốc vài cái, cũng không trả lời câu hỏi của Dương Lâm, mà chọn lấy một chỗ khoanh chân ngồi xuống
vận khí điều tức.
Thấy biểu hiện của Diệp Khôn như vậy, Dương Lâm tỏ ra kinh ngạc, nhất thời không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với hắn. Thoáng nghĩ qua một chút, nhưng Dương Lâm cũng không nói thêm gì nữa,
lẳng lặng đứng một bên, nhìn Diệp Khôn với vẻ mặt lo lắng.
Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên liếc nhìn nhau một cái, đối
với thái độ của Diệp Khôn, hai người tỏ ra có chút không thoải mái. Dù gì ba người ở chỗ này, ít nhiều cũng lo lắng cho
hắn, trong khi đó, hắn lại tỏ thái độ như vậy, không thèm để
ý đến người nào cả.
Có chút ấm ức trong lòng, nhưng dù sao Diệp Khôn cũng là ân
nhân cứu mạng của hai người, hơn nữa, nhìn vào bộ dạng của
hắn lúc này thì đúng là hắn đang bị thương.
Trong lòng hai người mặc dù có chút không được thoải mái, nhưng cũng không có lên tiếng hỏi, cũng đứng một bên chăm chú nhìn
vào Diệp Khôn, đợi cho hắn trị thương xong rồi tính tiếp.
Mà biểu hiện của ba người như thế nào, Diệp Khôn đều biết cả. Mặc dù hắn tập chung dồn hết tinh thần vào việc trị thương, nhưng
cũng không vì thế mà lơ là cảnh giác. Dương Lâm thì hắn còn an tâm một
chút, nhưng đối với hai người bọn Trần Hoài Nam và Đan Nhược Yên thì
không như vậy. Biết người, biết mặt nhưng không biết lòng, vì vậy để an
tâm, hắn đã thả ra một phần thần thức, âm thầm chú ý đến cả ba người.
Thoáng cái một ngày đã trôi qua, Diệp Khôn mở trừng hai mắt, miệng thở
ra một hơi thật mạnh. Theo đó, một đạo hắc mang từ trong miệng hắn bắn
ra, rơi trên mặt đất.
Lúc này, sắc mặt của Diệp Khôn cũng khởi sắc lên một chút, hai mắt nhìn
vào một con ấu trùng đen xì, to bằng đầu ngón tay, vừa được hắn nhổ ra,
đang nằm bất động trước mặt hắn, bộ dạng như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hành động đột ngột của Diệp Khôn như vậy, khiến cho ba người bọn Dương
Lâm giật mình. Ba người không hẹn đều nhìn chằm chằm vào Diệp Khôn,
nhưng khi ánh mắt bọn họ nhìn thấy ấu trùng nằm dưới đất trước mặt Diệp
Khôn, thì ai lấy đều biến sắc.
"Hắc Tàm Cổ Độc"
Im lặng trong giây lát, Dương Lâm hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói có chút sợ hãi hô lên.
"Không sai! Thực sự là Hắc Tàm Cổ Độc." Trần Hoài Minh biểu hiện cũng không khác gì Dương Lâm, nhìn vào ấu trùng trên mặt đất ở
phía trước, chậm rãi nói.
"Ồ! Hai người biết nó?" Diệp Khôn thấy biểu hiện của hai người như vậy, trong lòng có chút hiếu kỳ, liếc nhìn về phía Đan
Nhược Yên, thì thấy nàng cũng không khác là mấy, đối với ấu
trùng này xem ra nàng rất kiêng sợ.
"Sư đệ, ngươi ngay cả đến Hắc Tàm Cổ Độc cũng không biết?"
Dương Lâm thu lại vẻ mặt sợ hãi, đảo mắt nhìn Diệp Khôn nghi
ngờ hỏi.
"Thật sự đệ không biết, mong huynh chỉ giáo" Diệp Khôn nhướng
mày, nghe ngữ khí của Dương Lâm như vậy, thì ấu trùng này lai
lịch không nhỏ. Tự đánh giá một chút, thành thật nói.
"Cái này...Trần huynh, ngươi kiến thức rộng hơn ta, tốt nhất là ngươi nói cho đệ ấy biết thì hơn." Dương Lâm hơi do dự, sau đó
nhìn sang Trần Hoài Minh nói.
Trần Hoài Minh thấy vậy, cũng không có biểu hiện gì, khẽ gật
đầu nhìn Diệp Khôn nghiêm nghị nói: "Nếu nói ta kiến rộng rãi, thực không dám nhận. Chẳng qua ta đã được tiếp xúc với loài
trùng này, nên biết chút ít về nó mà thôi. Diệp sư đệ, rất
có thể ngươi mới bước vào con đường tu tiên chưa được bao lâu,
nên không biết đến loại độc trùng này a? Tư liệu của nó thì
rất nhiều, có nói cả ngày cũng không hết, ta sẽ tóm lược cho
đệ nghe."
Ngừng một chút, Trần Hoài Mình như nhớ lại nói tiếp: “Hắc
Tàm Cổ Độc chính là ấu trùng chưa trưởng thành của Thiên Tàm
Cổ Độc. Loại cổ độc này bắt nguồn từ Thiên Trúc Giáo ở Tây
Vực, thường được tu sĩ của Thiên Trúc Giáo nuôi dưỡng và đào
tạo. Nó được các tu sĩ Thiên Trúc Giáo dùng làm đòn sát thủ, ám toán đánh lén địch nhân. Chỉ cần đối phương bị trúng Hắc
Tàm Cổ Độc, trong thời gian ngắn bị nó phóng xuất ra độc tố,
làm tê liệt toàn bộ thần kinh, khiến cho cơ thể bị mất kiểm
soát. Với khoảng thời gian đó, cũng đủ để đối phương tùy ý
chém giết.”
“A? Nó thực sự lợi hại vậy sao?” Diệp Khôn nghe tới đây, kinh ngạc hô lên hỏi.
“Sư đệ? Ngươi nói vậy là có ý gì? Chẳng nhẽ ngươi trúng Hắc
Tàm Cổ Độc, lại không bị làm sao?” Trần Hoài Minh thấy vậy,
rùng mình một cái, hỏi lại.
Bị trúng phải Hắc Tàm Cổ Độc đâu phải chuyện đùa, thế mà
Diệp Khôn như là không sao cả, đơn giản có thể trục xuất nó ra
khỏi cơ thể. Điều này khiến cho Trần Hoài Minh không thể hiểu
nổi. Chẳng nhẽ hắn có cái gì khắc chế được cổ độc. Nếu
không, một khi đã trúng phải nó, hẳn là đã bị người thả cổ
độc chém giết rồi mới phải.
Âm thầm nghĩ ngợi một hồi, Trần Hoài Minh đối với Diệp Khôn không khỏi kinh sợ thêm vài phần.
“Quả thực đệ không bị sao cả. Chẳng qua là khi bị cổ độc xâm
nhập vào trong người, đệ cảm thấy cơ thể mình khó chịu một
chút, hành động cũng bị chậm lại. Bởi vậy mới bị đối phương đả thương.” Diệp Khôn nghĩ lại tình cảnh lúc đó, trên mặt chợt
hiện lên vẻ sợ hãi, lắc đầu nói.
“Thực sự là như vậy? Nếu thế thì đệ thật may mắn.” Trần Hoài Nam nghe xong, thấy những gì Diệp Khôn nói đúng là triệu chứng khi một người trúng phải Hắc Tàm Cổ Độc. Nhưng từ trước đến
nay, hắn chưa nghe được người nào khi trúng phải cổ độc, lại
chỉ bị nhẹ như vậy. Nghĩ không ra nguyên nhân là do đâu, cuối
cùng hắn chỉ biết chúc mừng Diệp Khôn một câu.
“Phải rồi! Theo sư đệ nói, thì người thả cổ độc ám toán đệ
chắc chắn là Bính Hải Sa a?” Dương Lâm ở bên cạnh, nghe hai
người nói chuyện từ nãy tới giờ. Đột nhiên hỏi.
“Không sai! Chính là hắn, nhưng cuối cùng hắn cũng bị đệ chém giết rồi.” Diệp Khôn gật đầu, nói.
Việc Diệp Khôn có thể chém giết Bính Hải Sa, trong hoàn cảnh
hắn bị Thiên Chu Cốt Độc làm cho pháp lực bị giảm sút, ba
người bọn Dương Lâm cũng đã nghĩ tới. Vì vậy, khi thấy Diệp
Khôn nói đã giết chết Bính Hải Sa, bọn họ cũng không có gì
kinh ngạc cả. Nếu có, cũng chỉ là việc Diệp Khôn trúng phải
Hắc Tàm Cổ Độc nhưng vẫn không bị sao mà thôi.
Tiếp đó, bốn người hỏi thăm qua lại vài câu. Nhưng Diệp Khôn
lại cảm thấy không thoải mái lắm, mỗi khi nói chuyện với Đan
Nhược Yên. Hắn không biết vì lý do gì, mà đến lúc này, Đan
Nhược Yên vẫn tỏ ra lạnh lùng đối với hắn.
“Đúng rồi. Sư đệ, cái này ngươi hãy nhận lấy.” Mọi người đang
vui vẻ trò chuyện, đột nhiên Dương Lâm khoát tay, ngắt lời nói.
Nói xong, cánh tay Dương Lâm khẽ vẫy, ba điểm tinh quang từ trong
người hắn lóe lên, xuất hiện lơ lưởng trước mặt Diệp Khôn.
Diệp Khôn kinh ngạc, nhìn vào ba vật đang lơ lưởng trước mặt mình, khẽ thốt lên: “Túi trữ vật”
“Sư huynh! Cái này là?” Đột nhiên Dương Lâm lấy ba túi trữ vật
ra, rồi bảo Diệp Khôn nhận lấy. Nhất thời, Diệp Khôn chưa hiểu
gì, hỏi.
“Ha ha. Sư đệ không cần nhiều lời, đây chính là ba túi trữ vật
của đám người Thiên Linh Giáo, bị chúng ta chém giết. Có điều, việc chúng ta chém giết cũng chỉ là tiện tay mà thôi. Tất cả đều là nhờ công lao của sư đệ.Vì vậy, chiến lợi phẩm này
phải thuộc về sư đệ, chúng ta không thể chiếm làm của riêng
được.” Thấy Diệp Khôn như vậy, Dương Lâm cười lớn nói.
“A! Sư huynh đã nói vậy, tiểu đệ cung kính không bằng tuân mệnh
vậy.” Diệp Khôn nghe vậy, tinh quang trong hai mắt lóe lên, cười
cười nói.
Nói rồi, cánh tay hắn khẽ vẫy, liền đem ba túi trữ vật ở trước mặt thu lấy.
Mà hành động của Diệp Khôn như vậy, Trần Hoài Minh và Đan
Nhược Yên cũng không có dị nghị gì, tự nhiên để hắn thu lấy.
Tiếp đó, Diệp Khôn âm thầm truyền âm nói gì đó với Dương Lâm.
Dương Lâm nghe xong, sắc mặt hơi đổi, tự đánh giá một chút, rồi liếc nhìn Diệp Khôn gật đầu một cái.
Sau đó, quay sang Trần Hoài Minh và Đan Nhược Yên chắp tay cười
nói: “Trần huynh, Nhược Yên muội. Ta và Diệp sư đệ còn có chút chuyện cần xử lý, chúng ta cũng nên chia tay chỗ này a. Thời
gian cũng chỉ còn có năm ngày nữa thôi, hai người cẩn thận một chút.”
“Ồ! Hai người còn có việc trên người? Nếu vậy thì chúng ta
chia tay tại đây, hai người cũng nên cẩn thận. Diệp sư đệ, sau
khi ra ngoài, ta nhất định sẽ tới chỗ đệ làm khách đấy!” Trần Hoài Minh nghe vậy, hơi nhíu mày, nhìn Diệp Khôn nói.
“Đa tạ! Nhất định rồi, đệ sẽ ở Dược Linh Cốc chờ huynh.”
Nói rồi, Dương Lâm và Diệp Khôn hóa thành hai đạo độn quang,
một trước một sau, rời khỏi thạch động nhằm một hướng bay đi.